Edit: huyentrangpcy
Giác quan thứ sáu của Lạc Trăn vẫn nhạy bén như thường lệ.
Ngày hôm sau, cô trở thành tiêu đề của một tờ báo lá cải, đọc tin tức này, bởi vì khi lên mạng, các phương tiện truyền thông khác nhau đã đăng lại tin này.
Tiêu đề “Lạc Trăn tại trường quay mượn cảnh diễn để trút giận nghi lợi dụng danh hiệu ảnh hậu” nổi bật như vậy cũng rất táo bạo, lại nhìn nội dung, hoàn toàn là lấy chuyện xảy ra ở trường quay hôm qua thêm mắm thêm muối rêu rao, miêu tả Lạc Trăn là kẻ tiểu nhân tâm địa thâm độc, cái gì mà bất mãn khuất phục vị trí nữ phụ cố ý mượn cảnh diễn làm tổn thương tạo bóng ma bạn diễn, cái gì mà thiếu chút nữa thì hủy dung, cái gì mà mượn ảnh hậu để lăng xê thân phận blah blah.
Ảnh chụp cũng là ảnh tại trường quay, chính là cảnh Lạc Trăn và Trương Lâm đối mặt nhau diễn, sau đó còn có ảnh cận cảnh của Trương Lâm bị người qua đường chụp, trong tay cô ta cầm một túi thuốc che mặt, tuy rằng cúi đầu che mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra được dáng người và khuôn mặt của trợ lý phía sau, chính là Trương Lâm không thể nghi ngờ gì.
Nhà báo này thật sự muốn nổi tiếng?
Lạc Trăn vô cùng hoài nghi mình mấy tháng gần đây có phải phạm Thái Tuế hay không, chuyện phiền toái gì cũng tìm tới cửa, không còn gió êm sóng lặng như trước.
Mở Weibo cũng là 99+ thông báo đỏ chói, trong bình luận mắng cô, nhắn tin riêng mắng cô, tại sao có nhiều người yêu thích rồi bốc đồng đến không có đầu óc như vậy!
Ngoại trừ quần chúng ăn dưa kiên trì xem kịch, cùng một ít fan não tàn của Trương Lâm đến phun cô, lời lẽ kịch liệt nóng giận, đương nhiên fan chân chính của cô cũng rất nóng giận.
Hôm nay Lạc Trăn không có cảnh quay, ở trong khách sạn nghỉ ngơi, dậy sớm ở trong phòng tập yoga, lúc nghỉ ngơi giữa chừng mở điện thoại lên mạng lập tức thấy tin tức ngay đầu, không bao lâu thì Tùng Hề cũng gọi tới.
“Bảo bối nhỏ à, không phải chỉ có mấy ngày tôi không ở cạnh cô thôi sao, sao cô đã bị người ta bắt nạt rồi?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ai oán của Tùng Hề vang lên, Lạc Trăn dại ra vài giây, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Trên tin tức đều nói tôi bắt nạt người ta, vì sao đến chỗ cô thì biến thành tôi bị bắt nat?”
“Haha! Cô vác không nổi, xách không nổi còn không biết xấu hổ mà đi bắt nạt người khác? Nói đi, chuyện này như thế nào!”
Lạc Trăn bĩu môi, nói hết chuyện xảy ra ngày hôm qua với Tùng Hề, cuối cùng còn bổ sung: “Sandy và người chủ mới của chị ấy đều ở trường quay, tôi cảm thấy chuyện này cũng sẽ liên quan đến bọn họ.”
“Sandy?” Tùng Hề im lặng vài giây, đột nhiên bừng tỉnh, “Đúng đúng đúng! Quan hệ của Trương Lâm và Sandy cũng không tệ, trời ơi! Tại sao Diệt Tuyệt sư thái này rời khỏi Hoa Lư thì trở thành oán phụ vậy, ngay cả loại thủ đoạn hạ lưu này mà tôi cũng không nghĩ ra?”
“Cũng không cần lo lắng qua, ngày hôm qua ở phim trường nhiều người như vậy, cũng không phải có mắt như mù, hai người họ có bản lĩnh trả phí niêm phong cho từng người một sao?” Trái lại Lạc Trăn lại đi an ủi Tùng Hề.
Tùng Hề suy nghĩ một lát, đưa ra quyết định, “Tôi và người đại diện của Trương Lâm liên lạc một chút, sau đó hỏi đoàn làm phim, bọn họ ra mặt giải thích thì không có vấn đề gì, loại tin tức này quá nhỏ, tám phần chính là cố ý hắt chút nước bẩn lên người cô.”
Chính xác, tin tức giả xảy ra sẽ không làm tổn thương một chút da thịt của cô, người khởi xướng cũng biết, nhưng chính là cố ý đáp trả cô, thật sự là muốn chết!
Lạc Trần gọi điện thoại cho Vân Phi Thời, không biết anh có xem tin tức này hay không, trong điện thoại cô không đề cập đến chuyện này, anh cũng không hỏi, đại khái là không biết, dù sao anh cũng không chú ý đến tin tức giải trí.
Lạc Trăn đã đến thành phố điện ảnh được mấy ngày rồi, ngày nào cũng giữ liên lạc với anh, trên cơ bản dựa theo quy luật ba bữa ăn gọi một lần, có đôi khi cô quay phim quên mất, Oánh Oánh cũng sẽ nhắc nhở cô hoặc là Vân Phi Thời gọi tới trước.
Không thể không nhắc tới một câu, hiện tại tài xế xe bảo mẫu của Lạc Trăn, trợ lý cùng một trợ lý làm tạp vụ đều trở thành nhãn tuyến của Vân Phỉ Thời, từng giây từng phút hỗ trợ tình cảm hai người.
Ngẫm lại cũng hơi chua xót.
Hai người trò chuyện gần nửa tiếng mới cúp điện thoại.
Lan Hải, Tử Đường Hoa Thành.
Vân Phỉ Thời ngồi ở mép giường chậm rãi cúp điện thoại, ánh mắt chuyển đến màn hình máy tính trước mắt, “Lạc Trăn tại trường quay mượn cảnh diễn để trút giận nghi lợi dụng danh hiệu ảnh hậu” một hàng chữ lớn tô đậm vô cùng dễ thấy, cũng đặc biệt chói mắt.
Anh trầm tư mấy giây, đặt máy tính sang một bên giường, bên chân là một cái vali sắp xếp được một nửa, sau đó anh vào phòng thay đồ một chuyến, lúc đi ra tay trái phải có rất nhiều quần áo, đồ mặc thường ngày, đồ thể thao, trang phục trang trọng, những gì có thể mang đều mang theo.
Hiệu suất làm việc của Tùng Hề vẫn đáng được ghi nhận, tin tức xuất hiện chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, người đại diện của Trương Lâm và Weibo chính thức của đoàn làm phim ( hán võ kỷ)) lần lượt làm sáng tỏ chuyện này, tỏ vẻ thật sự chỉ là yêu cầu diễn xuất, không có bất kỳ cái gì gọi là lục đục đối chọi gay gắt, hơn nữa sau đó Lạc Trăn cũng đưa thuốc cho Trương Lâm, báo lá cải đưa tin hoàn toàn là giả dối!
Lần này bình xịt và fan não tàn bị vả mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ thấy dưới weibo Lạc Trăn một mảnh quả phỉ diễu võ dương oai.
Buổi chiều Lạc Trăn đi xem phim trường một vòng, hôm nay Trương Lâm cũng không có cảnh quay, không ở trường quay, quan sát các diễn viên lão làng, Lạc Trăn cảm thấy mỹ mãn rồi trở về khách sạn.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Vân Phỉ Thời nhàn nhã ngồi trên sofa, trong tay còn lật tạp chí của cô.
Người nọ nghe thấy tiếng mở cửa, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô.
Lạc Trăn ngây người vài giây rồi nhanh chóng chạy tới ôm lấy anh, trực tiếp đè lưng anh xuống sofa, đắc ý cười, “Em đang đoán xem bao lâu thì anh sẽ làm em bất ngờ! Một, hai, ba... Năm ngày, em đã phòng đơn lẻ bóng năm ngày!”
Vân Phỉ Thời buông tạp chí trong tay xuống, sờ sờ mặt cô, cũng may, không gầy, vì thế ôm người ngồi trên đùi, “Không sợ anh ảnh hưởng đến công việc của em sao?”
Lạc Trăn thở dài, “Ái phi không ở bên cạnh, trẫm trà không nghĩ cơm không muốn, nào có tâm tình xử lý chính sự chứ?”
Vân Phỉ Thời buồn cười nhéo nhéo mặt cô, bỗng nhiên lông mày liễu của Lạc Trăn dựng thẳng lên, “Anh lấy thẻ phòng ở đâu?”
“Trợ lý của em đưa.”
“Người xấu!” Hì hì hì nhắm mắt tăng lương cho Oánh Oánh là được rồi!
Phó Thừa Y sau khi diễn xong vẫn luôn nghỉ ngơi ở phòng nghỉ của mình, đến giờ cơm trưa, trợ lý số một đưa đồ ăn trưa đến cho anh ấy, bữa trưa hôm nay vẫn rất phong phú, chay mặn kết hợp, dinh dưỡng đầy đủ, hợp khẩu vị.
Ngon hơn mấy ngày trước vô số lần.
Lúc trợ lý số một đưa cơm vào, sắc mặt trước sau như một u ám, anh ấy thấy không nói gì, ngược lại thì trợ lý số hai mang vẻ mặt ham học hỏi mà đi lên, “Thế nào? Tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào?”
Số một lắc đầu than thở, “Tin tức mới nhất được gửi từ hiện trường, đạo diễn Lưu đã sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Vẻ mặt của số hai khiếp sợ, “Tôi cho rằng đạo diễn Lưu đã trải qua tang thương thăng trầm của cuộc đời, ông ấy là người đã nhìn thấu cả thế giới! Không nghĩ tới, không nghĩ tới, ài!”
Số một theo sau thở dài: “Ài!”
Hai người này so với ảnh đế kẻ xướng người họa, thật đúng là có vài phần trường sử anh hùng lệ đầy vạt áo.
Phó Thừa Y yên lặng ăn cơm làm bộ không nghe thấy, tùy ý để hai người đàn ông ở đó diễn xuất cho mình xem.
Hai trợ lý này của anh ấy than thở như cha mẹ chết không phải không có nguyên nhân, trên thực tế, bắt đầu từ mấy ngày trước, toàn bộ đoàn làm phim ( hán võ kỷ)) đã đắm chìm trong bầu không khí như vậy.
Không phải buồn bực, không phải khổ sở, càng không phải tuyệt vọng, là bất đắc dĩ, là đau buồn, là đau nhưng vẫn vui sướng.
Về phần nguyên nhân...
Sự tình là như vậy, mấy ngày trước, bên người Lạc Trăn có thêm một trợ lý đặc biệt, bên người này, trợ lý này vô cùng đặc biệt, vừa xuất hiện khiến người ta há hốc mồm kinh hãi.
Nghĩ lại trước kia, Phó Thừa Y là một bảo vật của đoàn làm phim, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của thiếu nữ cô dì cùng ánh mắt thiếu nam chú bác kính nể, một nam thần vạn người mê! Nhưng bây giờ, anh ấy bị thất sủng!
Nhớ lại Phó Thừa Y thiên vương một thời làm nam thần! Thế nhưng! Bị! Cướp! Mất!
Cũng bởi vì trợ lý đặc biệt của Lạc Trăn so với anh ấy đẹp trai hơn! Còn bởi vì trợ lý đặc biệt kia so với anh ấy còn dịu dàng hơn! Càng bởi vì trợ lý đặc biệt kia so với anh ấy còn có tiền hơn!
Đưa Lạc Trăn trà với nước, chạm đầu vỗ vai, sờ mặt thì không nói nhưng còn bao cơm cả đoàn làm phim! Vốn dĩ, đoàn làm phim cũng không thiếu tiền, bữa ăn vẫn không tệ, nhưng từ khi vị “trợ lý đặc biệt” này bao ba bữa cho đoàn làm phim thì đồ ăn trước kia so với hiện tại, quả thật chính là...
Quên đi, nói ra ảnh hưởng đến cảm xúc.
Tóm lại, chỉ cần Lạc Trăn có cảnh quay, toàn bộ đoàn làm phim từ trên xuống dưới đắm chìm trong một loại bầu không khí vô cùng rối rắm, một mặt nhìn hai ánh mắt của họ ân ân ái ái đối diện nhau cười dịu dàng thật sự rất đẹp mắt a a! Mặt khác... Ngược cẩu thật sự quá ngược cẩu!
Ngay cả đạo diễn Lưu cũng nhịn không được muốn cho lão bà nhà mình đến thanh phố điện ảnh an ủi mình!
Một mặt khác nữa, đồ ăn thật sự quá tuyệt vời, thỉnh thoảng còn có đồ uống nóng đồ ăn vặt, chính là... Thật sự rất ngược cẩu! Muốn để Lạc Trăn diễn thật nhanh để cô rời đi đừng phát thức ăn cho chó nữa! Nhưng... Thật luyến tiếc thức ăn ngon uống nước nóng đồ ăn vặt cùng anh đẹp trai...
Cho nên từ trên xuống dưới đoàn làm phim âm thầm oán hận và hưởng thụ sự tồn tại của “trợ lý đặc biệt” này.
Lạc Trăn vừa mới diễn xong một cảnh khóc, hốc mắt còn đỏ hồng, Oánh Oánh đã sớm chuẩn bị xong trứng gà nóng, cô vừa xuống, đặc trợ Vân trước tiên khoác thêm cho cô áo khoác, sau đó cầm trứng gà nóng đắp mắt cho cô, cách đó không xa lại là một trận tiếng thở dài khẽ.
Lạc Trăn hưởng thụ dịch vụ săn sóc toàn diện, đợi đến khi đắp xong mới lấy trứng gà ra, Vân Phỉ Thời đưa bình giữ nhiệt đến, hành động của cô tự nhiên đón lấy, uống từng ngụm từng ngụm.
“Anh vẫn luôn ở đây không có vấn đề gì chứ?” Trợ lý đặc biệt Vân Phỉ Thời này thật sự quá tận tâm tận trách, Lạc Trăn có loại cảm giác anh ở chỗ này thêm một giây, là tiền sẽ vào ít hơn một chữ số.
Vân Phỉ Thời giúp cô đậy nắp bình, giọng nói nhàn nhạt, nhưng trong cái lạnh của tháng Giêng thì trông anh vô cùng ấm áp, “Không có việc gì.”
Phân cảnh của Lạc Trăn không nhiều lắm, cũng không chặt chẽ, ở thành phố điện ảnh này chủ yếu lấy quang cảnh, đến tháng hai bắt đầu có thời gian nghỉ ngơi, chờ đoàn làm phim quay xong phân cảnh bên này, lại chuyển sang một thành phố điện ảnh khác quay cảnh ngoại cảnh lớn.
Vân Phỉ Thời ở chỗ này cùng cô nửa tháng, sau đó cùng nhau trở về Lan Hải.
Hơn nữa, hai vợ chồng ở đoàn làm phim thể hiện ân ái nửa tháng, bên ngoài cũng không nhận được một chút tin tức nào, đừng nói truyền thông đến thăm ban, báo lá cải tin đồn gì cũng không thấy, ngay cả bóng dáng scandal của Lạc Trăn cũng không có.
Quan trọng nhất là, Oánh Oánh còn lặng lẽ nói với cô, nhân vật của Lưu Giai Dĩnh bị người khác thay thế, cho nên trong khoảng thời gian này không thấy cô ta trở lại đoàn làm phim.
Biết chuyện này, cô nhịn không được nhìn trộm người đàn ông bên cạnh vài lần, nghĩ thầm phỏng chừng anh vẫn biết chuyện kia, dù sao bên cạnh cũng có “tai mắt” của anh, cho nên nhân vật của Lưu Giai Dĩnh bị thay chính là dấu vết của anh...
Lạc Trăn bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực, thật vô dụng, mỗi lần đều là nam thần giúp cô xử lý loại chuyện này, người ta chính là chơi cổ phiếu chơi đống tiền lớn, thế nhưng còn muốn giúp cô khi dễ người khác!
“Có phải em vô dụng lắm đúng không?” Trên máy bay trở về Lan Hải, Lạc Trăn không nhịn được cùng Vân Phỉ Thời cầu nhàu kể khổ.
Vân Phỉ Thời vỗ vỗ đầu cô, giống như dỗ dành mèo con, “Không vui sao?”
Cô yếu ớt tựa vào vai anh, không nhịn được thở dài, “Bị người ta khi dễ cũng không biết phản kích, chỉ có khua môi múa mép căn bản không có tổn hại gì, bị bắt nạt cũng chỉ có thể chịu đựng, còn phải nhờ người khác trả thù...”
“Anh là người khác?”
“......”
Lạc Trăn dứt khoát vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn kia, qua một thời gian ngắn, Vân Phỉ Thời suýt nữa cho rằng cô đang vụng trộm khổ sờ thì cô gái nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả: “Nam thần đối tốt với em như vậy sao! Có nam thần ở đây, em cũng không cần lo lắng sẽ bị người ta bắt nạt, mỗi ngày đều có thể ăn no mặc ấm, còn có nam thần đẹp trai có thể ôm ấp nâng cao, hahaha, không được, em muốn giấu nam thần của em thật kỹ chỉ để em nhìn trộm!”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cô, chỗ trên ngực nào đó của Vân Phỉ Thời mềm nhũn, trên mặt vẫn thản nhiên: “Nam thần?”
Nhạy bén đoán được điểm mà anh để ý, Lạc Trăn cúi người nằm vào trong ngực anh cọ cọ: “Chồng ~”
“Ngoan.”
Danh phận rất quan trọng.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.