Edit: huyentrangpcy
“Tay săn ảnh Đường Bân đã khai nhận với cảnh sát, ảnh riêng tư của cô Lạc là do anh ta vô tình chụp được khi anh ta đang đi theo dõi các ngôi sao khác. Anh ta đã định đăng nó lên các trang báo lá cải nhưng vô tình sự việc đã bị kẻ khác biết được, người nọ đã ra giá cao hơn để mua lại toàn bộ số ảnh trong tay anh ta, nhưng anh ta cũng không phải dạng người tầm thường, đã bí mật trộm sao lưu lại một bản giữ riêng.”
“Hơn nữa, theo như lời thú nhận của anh ta còn có những paparazzi khác cũng phát sinh sự tình tương tự, điều này chứng tỏ có người cố ý nhắm vào cô Lạc.”
Người trợ lý đem một phần biên bản hỏi cung đặt lên trên bàn sách bằng gỗ, trên bàn đối diện, những đốt ngón tay thon dài mảnh khảnh của người đàn ông gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn đều đặn theo tiết tấu, anh ta còn không thèm liếc mắt qua nhìn tờ biên bản hỏi cung kia, sau một hồi suy tư trầm lắng, người đàn ông trầm ngâm lên tiếng.
“Chuyện ảnh chụp ở khách sạn Anh Quốc là như thế nào?”
Một giọng nam máy móc tiếp tục vang lên.
“Chỉ là chuyện nội bộ của đoàn phim mà thôi.”
“Ai là người đứng sau?”
Người trợ lý lần nữa mở túi văn kiện lấy ra mấy tấm ảnh bên trong đưa cho người đàn ông, người đàn ông sau khi nhận lấy liền liếc mắt qua một lần, sâu thẳm trong ánh mắt đang dần dần tích tụ một trận cuồng phong mưa rền gió dữ.
Thời tiết ở Lan Hải vào tháng mười một tuy có chút lạnh lẽo hơn nhưng điều hòa trong phòng luôn được duy trì ở mức nhiệt độ ổn định, ấm áp như cái nắng của mùa xuân, nhưng chẳng hiểu sao người trợ lý lại rõ ràng cảm giác được một trận không khí lạnh lẽo làm tê dại cả sống lưng.
“Cậu biết phải làm sao rồi chứ?”
Giờ phút này, không ai ngoại trừ người trợ lý đang đứng thẳng lưng nghiêm nghị kia biết được hậu quả của lời nói xúc tích mà mạnh mẽ kia là như thế nào.
“Tôi hiểu rồi, ngài Vân! Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”
Người trợ lý khẽ khom người cúi đầu chào rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Trong phòng, Vân Phỉ Thời liền nhấc điện thoại gọi ngay cho một người.
“Hạ tổng, tôi là Vân Phỉ Thời...”
Người trợ lý đi xuống phòng khách chuẩn bị ra cửa thì bắt gặp người phụ nữ xinh đẹp cùng lúc đang bước xuống lầu, thấy anh ta chuẩn bị rời khỏi, người phụ nữ nở nụ cười xem như lời tạm biệt.
“Vất vả cho anh rồi, trên đường cẩn thận nhé!”
Người trợ lý lễ phép gật đầu đáp lại.
“Cảm ơn Lạc tiểu thư, tôi xin phép đi trước đây.
Trong lòng anh ta lại thầm nghĩ, chẳng bao lâu nữa phải đổi cách xưng hô rồi.
Lạc Trăn đi đến trước cửa thư phòng, đang định chuẩn bị gõ cửa, Vân Phỉ Thời bên trong đã sớm hơn cô một bước mở cánh cửa ra, hai người nhìn nhau cười, Vân Phi Thời nhìn cô khắp một lượt từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục có vẻ trang trọng, trang điểm và kiểu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận.
“Sắp phải ra ngoài sao?”
Anh tựa hồ vẫn còn nhớ rõ, hôm nay cô có lịch trình tham gia một buổi phỏng vấn trên TV.
“Ừ.” Lạc Trăn chỉnh lại tóc “Em đi đây.”
“Có cần anh đưa em đi không?”
“Không cần đâu, hôm nay em đi cùng với Hề Hề, xe bảo mẫu đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi.”
Vân Phỉ Thời nhíu nhíu mày, vẻ mặt tựa hồ có chút tiếc nuối.
“Buổi tối em có về ăn cơm không?”
Lạc Trăn thích thú quan sát vẻ mặt của anh, cười vô cùng đắc ý.
“Em không về anh cũng không ăn cơm sao?”
Anh xoa giữa mày, còn chưa kịp lên tiếng, cô gái nhỏ liền vụng trộm cắn một ngụm lên mặt anh.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ em trở về ăn tối cùng anh.”
Chờ đến khi Lạc Trăn rời đi, Vân Phỉ Thời bất lực dựa vào khung cửa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê giữa hai đuôi chân mày.
Có vẻ như tính chiếm hữu của anh càng ngày càng mạnh mẽ.
***
“Ai cũng đều biết dạo gần đây một số cư dân mạng đã phong cho cô danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân làng giải trí” hay là “đệ nhất bình hoa”, nhưng là ra mắt đã mấy năm, cô đều vẫn luôn không hot không nổi, trước đó không lâu bị cái sự kiện kia bá chiếm tiêu điểm giới giải trí, làm cô hoàn toàn phát hỏa một phen, cô có suy nghĩ như thế nào về chuyện đó?”
“Ừm, nói thật..bởi vì chuyện này làm cho tôi thật sự có chút tức giận, nếu không tôi cũng tình nguyện không nhúng tay vào, dù gì cũng đâu có ai thích bị tạt nước bẩn, thay vào đó tôi càng hi vọng người khác nhìn vào tác phẩm và thành tích mà chú ý đến tôi, mặc dù tôi chỉ là một cái bình hoa.”
“Này, nhan sắc đẹp quả là thứ tuyệt vời, cảm giác như cô nói chuyện gì tôi cũng đều tán thành giơ hai tay đồng ý.”
“Lớp trang điểm của anh bị trôi kìa”
“Hả? Không thể nào! Ở đâu vậy?”
“Chỉ giỡn với anh thôi!
“Chẳng trách các fan của cô đều kêu cô là tiểu yêu tinh nghịch ngợm.”
Phần đầu của buổi phỏng vấn đã ghi hình xong, Lạc Trăn ngồi ở chỗ cũ cho chuyên viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm, người dẫn chương trình đang thảo luận với biên đạo múa ở một bên.
Talkshow này vốn rất được khán giả yêu thích, đặc biệt mời những người nổi tiếng được yêu thích nhất làm khách mời, các câu hỏi đặt ra cũng khá hóc búa nhưng cũng không thiếu những câu chuyện cười dí dỏm. Người dẫn chương trình thông minh và hài hước nên đã luôn chiếm vị trí quán quân xếp hạng của các chương trình tương tự.
Nửa đầu của buổi phỏng vấn chủ yếu là để hỏi một số câu hỏi thông thường, tất nhiên cũng nhân buổi phỏng vấn lần này trực tiếp giải thích về các sự kiện gần đây của Lạc Trăn. Các câu hỏi ở nửa phần sau mang tính riêng tư hơn và cũng được người hâm mộ quan tâm hơn, chẳng hạn như các sự kiện trong đời, các vấn đề cá nhân, v.V..
Sau khi nghỉ giải lao khoảng mười phút, người dẫn chương trình trở lại vị trí của mình và buổi ghi hình lại tiếp tục.
Người dẫn chương trình suy nghĩ nửa giây rồi mới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Lúc trước khi thanh minh trên Weibo cá nhân, cô cũng đã thừa nhận chuyện tình cảm của mình, những bức ảnh bị lộ ra ngoài tương đối mờ mịt, chẳng lẽ chuyện yêu đương sao?”
Mặc dù người dẫn chương trình đã khéo léo thay đổi cách hỏi, nhưng bản chất nội dung vẫn không thay đổi chút nào, chính là hỏi cô xem dấu hickey trong bức ảnh kia có phải là thật hay không! Nếu là thật thì có phải do bạn trai làm không!
Bất quá mấy câu hỏi này đều đã được dự tính sẵn trong kịch bản, Lạc Trăn dựa theo kịch bản giả vờ bày ra dáng vẻ ngại ngùng.
“Tôi nghĩ đó là điều bình thường. Tôi và bạn trai đã hẹn hò từ lâu. Bây giờ đã ở thế kỷ 21. Có nhiều chuyện cứ thuận theo tự nhiên, không cần thiết phải che che giấu giấu. Tôi không ngờ rằng nó lại trở thành cái gọi là bằng chứng vu khống của người khác.”
“Ồ, xem ra mối quan hệ của hai người rất tốt!”
Người dẫn chương trình cười híp mắt, Lạc Trăn che miệng cười, trên mặt có chút xấu hổ.
“Cô đột ngột công khai tình cảm yêu đương hẳn đã làm cho rất nhiều người hâm mộ rất đau lòng phải không?”
Lạc Trăn bất đắc dĩ cười.
“Không có cách nào, đến trước, đến sau, ai kêu anh ấy là người xuất hiện đầu tiên?”
Người dẫn chương trình tiếp tục hỏi
“Vậy là hai người đã biết nhau từ trước khi cô ra mắt sao?”
Lạc Trăn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.
“Hẳn là vậy đi, thời điểm cùng anh ấy bắt đầu mối quan hệ là lúc tôi còn chưa chính thức ra mắt, nhưng là mới vừa cùng công ty ký hợp đồng, anh ấy là fan hâm mộ đầu tiên của tôi!”
“Có phải là người trong ngành không?”
“Không phải.”
“Có tiện tiết lộ một số thông tin về người ấy không, chẳng hạn như về mặt mũi, ngoại hình,...”
Người dẫn chương trình nháy mắt, Lạc Trăn không khỏi cười thầm, vẻ mặt nhìn trước ống kính rất tập trung và tha thiết.
“Anh ấy là nam thần trong lòng tôi, không ai đẹp trai hơn anh ấy! “
Những lời này nói ra cũng không trực tiếp giải thích ngoại hình và điều kiện của người đàn ông, càng khiến người ta nghĩ rằng cô là loại người nông cạn chỉ chú trọng nhìn vẻ bề ngoài, cũng không có ý giấu giấu diếm diếm mà trốn tránh vấn đề, tóm lại là thành công đạt được hiệu quả cuối cùng như mong đợi.
Trong suy nghĩ của Lạc Trăn, bạn trai là sự tồn tại đặc biệt nhất trong tâm trí cô!
“Ở bên nhau cũng lâu rồi, hai người có dự tính kế hoạch kết hôn gì chưa?”
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi, loại chuyện này để cho nước chảy thành sông là tốt nhất.”
Buổi ghi hình phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc thành công, Lạc Trăn tinh ý phát hiện người dẫn chương trình hôm nay có vẻ hiền lành lạ thường, những câu hỏi phỏng vấn đưa ra cũng không quá xảo quyệt và hóc búa.
Chẳng lẽ anh ta si mê những cô gái xinh đẹp ư?
Trên đường trở về, Tùng Hề ân cần dạy bảo.
“Lạc Trăn, đạo diễn Trương Quân nhìn trúng cô là phúc khí của cô! Hãy trân trọng điều đó! Chú ý giữ cho người chị này chút thể diện, sắp tới tôi sẽ không sắp xếp lịch trình gì cho cô, lo chuẩn bị nhập diễn cho tốt.”
Lạc Trăn vừa mới cập nhật động thái mới lên Weibo, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt trong veo nhìn Tùng Hề hết sức ngây thơ.
“Cô vừa mới nói gì?”
Tùng Hề “...” Thật sự muốn từ chức quá mà!
“Quên đi, đừng nói chuyện đó nữa, cô trở về nhớ check email, Tết năm nay Hoa Hạ sẽ tổ chức một buổi tiệc thường niên để kỷ niệm mười năm thành lập công ty, sẽ mời rất nhiều các nhãn hàng lớn tài trợ, còn mời rất nhiều giới truyền lễ thông, tôi đã chuẩn bị một số bộ lễ phục cho cô, cô trở về nhìn qua một chút, bộ nào ưng ý thì nói cho tôi biết.”
Lạc Trăn nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đâu.
“Được rồi.”
“Cô có đối tác nam nào phù hợp chưa?”
Lạc Trăn suy nghĩ kỹ một lát rồi lắc đầu. Tùng Hề đỡ trán.
“Vậy cô nghĩ xem có ai thích hợp không, nếu không tôi sẽ giúp cô tìm, hoặc cô có thể đi cùng với các sư đệ trong công ty, thuận tiện cũng nhân cơ hội cho bọn họ lộ diện.”
“Tất cả đều nghe lời bà chủ.”
Chính sự giải quyết xong xuôi, Tùng Hề đột nhiên ghé vào tai cô nói nhỏ.
“Sau khi bữa tiệc thường niên kết thúc sẽ có một bữa tiệc tối riêng tư, các siêu sao rực rỡ và những người nổi tiếng đều sẽ tụ họp, điều thú vị là bữa tiệc riêng tư hằng năm này không phải ai cũng được mời.”
“Có tôi luôn sao?”
Tùng Hề cười giễu cợt.
“Dám không mời bà sao, thưa bà cổ đông.”
Lạc Trăn suy nghĩ cân nhắc lại kiểu hỗ này rồi sửa lại. xung
“Nếu không cô vẫn gọi tôi là bà Vân đi, cách xưng hô này nghe không dễ chịu lám.”
Khi bà Vân trở về nhà, ông Vân đã chuẩn bị bữa tối. (Đừng nghi ngờ sự sắp xếp vai trò này, nam chính và nữ chính chỉ là lấy nhầm kịch bảnh)
Sau bữa tối, Lạc Trăn ngoan ngoãn chạy tới máy tính bắt đầu đọc email, những bộ váy mà Tùng Hề gửi tới đều là phong cách thường ngày của cô, không rườm rà cũng không quá bắt mắt, chính là dáng người đẹp thì mặc cái gì cũng trở thành nữ thần.
Từng có những kẻ đưa chuyện đồn thổi so sánh tạo hình của các nữ minh tinh hàng đầu trong giới. Lạc Trăn chính là kiểu người có thể mặc một bộ đồ bình dân thành đồ của thương hiệu thời trang cao cấp, mặc quần áo vỉa hè cũng có thể trở thành nữ thần, nhất thời kéo theo không ít người hâm mộ và antifan.
Nhưng phải công nhận rằng phụ nữ đẹp, đặc biệt là những người có dáng người chuẩn thì bất kể loại quần áo nào cũng có thể cân được.
Tùng Hề đã gửi đến hơn hai mươi kiểu váy, tất cả đều khá tốt, hơn nữa, nhận thấy cô không có bất kỳ tên tuổi lớn nào tài trợ, cô cũng không phải là các ngôi sao hạng nhất, nên cô ấy chọn cho cô một số thương hiệu mới nổi, mặc dù mới nhưng đều chất lượng và phong cách cũng không quá tồi.
Vân Phỉ Thời không biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, anh cúi đầu nhìn lướt qua màn hình máy tính, đưa tới một đĩa trái cây để thu hút sự chú ý của cô,
“Ăn trái cây trước đi.”
Lạc Trăn ngoan ngoãn vừa ăn trái cây, vừa thưởng thức các bộ lễ phục.
Thầm gào khóc trong lòng phải làm sao bây giờ, tất cả trang phục ở đây cô đều muốn.
Vân Phỉ Thời khẽ cau mày tỏ vẻ có chút không vui, tiếc là Lạc Trăn không nhìn ra được, anh cúi người, khịt mũi ở trên cổ cô nhằm thu hút sự chú ý của mỹ nhân.
“Làm sao vậy?”
“Đừng nhìn nó, quay lại đây.” Anh vươn tay muốn giữ lấy cô.
Lạc Trăn vui vẻ duỗi tay ra, anh đưa tay giữ chặt lấy, nhưng ánh mắt cô chung thủy vẫn không có rời khỏi máy tính.
“Chờ em đã, để em gửi một bộ ưng ý nhất cho Tùng Hề, cô ấy đang chờ hồi âm của em!”
Người đàn ông càng cau chặt mày.
“Không cần, anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Lạc Trăn kinh ngạc quay đầu lại.
“Hả, sao chứ?”
Anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô.
“Anh chuẩn bị lễ phục cho em, được không?”
“Hả? Nếu vậy thì làm phiền anh quá...”
Người đàn ông cong môi cười.
“Không phiền.”
Anh vui vẻ chịu đựng.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.