Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 17: Chương 17: Thử vai




Khi Lạc Trăn đi vào một trường quay ở ngoại ô thành phố Lan Hải, các nhân viên vội vã đi ngang qua cô, chẳng ai dừng lại nhìn. Dù sao thì ở đây, việc minh tinh và ngôi sao tới đã là chuyện bình thường.

Nhiều nhà mẫu đã được xây dựng lên với đủ các phong cách khác nhau, đây là các địa điểm chụp hình trong nhà. Nơi này là một tòa studio trên danh nghĩa của Hoa Ngu, đây không phải lần đầu tiên cô đến, sau khi đi dạo qua những nơi đó, cô tới một căn phòng ít người qua lại ở cuối.

Lạc Trăn thấy Thẩm Nam Nam cũng ngồi ở đó. Ngoại trừ Thẩm Nam Nam, còn một vài người khác.

Một người vừa xuất đạo không bao lâu, bởi vì một bộ phim thần tượng mà nổi lên - Kiều Phỉ Nhạc.

Một người là đại màn ảnh trong nước, “vai phụ hoàng kim” nữ diễn viên - Vương Du.

Người cuối cùng là Lưu Giai Dĩnh, không được nổi tiếng cho lắm. Lý do Lạc Trăn có thể nhận ra cô ta là vì cô đã xem qua một bộ trường thiên cổ trang kịch bảy tám mươi tập không lâu trước đây, và cô ta chiếm hơn hai mươi tập trong số đó. Gương mặt kia hẳn sẽ khiến người ta phải nhớ kỹ.

Mục đích họ xuất hiện ở đây vào ngày hôm nay cũng giống như Lạc Trăn, thử vai nữ thứ hai trong bộ phim nghe nói được Hoa Ngu bỏ vốn đầu tư lớn.

Những người đến thử vai vào hôm nay không được tiết lộ từ trước, Lạc Trăn tự mình tới mới có thể biết được. Cô đi về phía phòng nghỉ, đồng thời thầm so sánh trong lòng.

Thẩm Nam Nam và Vương Du thì không nói tới, người đầu tiên tuy rằng người trong giới đều biết cô ta có cha nuôi, nhưng kỹ thuật diễn xuất cũng tạm được. Người thứ hai có danh xưng “vai phụ hoàng kim”, kỹ thuật diễn xuất tất nhiên không thành vấn đề.

Ngược lại, Kiều Phỉ Nhạc và Lưu Giai Dĩnh, theo như những gì Lạc Trăn biết, dường như chỉ từng đóng qua một bộ phim thần tượng, phim thần tượng thì kỹ thuật diễn xuất đều không tốt cho lắm. Cuối cùng, khụ khụ, thành thật mà nói, danh khí của các cô ấy giữa những người ở đây là thấp nhất, trình độ của mọi người trong buổi thử vai lần này có thể nói là không đồng đều.

Cũng không biết trong lòng đạo diễn nghĩ thế nào.

Sau khi bước tới, Lạc Trăn liên tục chào hỏi vài người. Trong số đó, chỉ có Thẩm Nam Nam và cô là xem như “người quen”, Vương Du dù trước đó có từng hợp tác với cô trong một bộ phim điện ảnh, nhưng cũng chỉ đến mức gặp mặt hàn huyên mà thôi, hai người còn lại thì hoàn toàn không quen biết.

“Chào chị Lạc Trăn! Em là Kiều Phỉ Nhạc!” Lúc Kiều Phỉ Nhạc nhìn thấy cô, đôi mắt sáng lấp lánh giống như nhìn thấy bảo bối vậy, bộ dáng ngây thơ hoạt bát: “Em thích chị lắm, em thấy chị rất xinh đẹp!”

Lạc Trăn bình tĩnh đối diện với vẻ mặt “mê muội” trước mắt, gật đầu cười nhẹ: “Cảm ơn.”

Ngược lại với sự nhiệt tình của Kiều Phỉ Nhạc, Lưu Giai Dĩnh quả thực rất lãnh đạm với Lạc Trăn. Không phải loại lãnh đạm người sống chớ tới gần, mà là lãnh đạm một cách khinh thường, giống như Lạc Trăn trong mắt cô ta còn chẳng bằng một hạt cát.

Lạc Trăn lịch sự nói “Xin chào” thì nhận được một nụ cười cho có lệ, sau đó bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô nhận thấy Lưu Giai Dĩnh không chỉ lạnh nhạt với mình, mà còn cả vài người khác, ngoại trừ Thẩm Nam Nam. Có vẻ như trong số rất ít người ở đây, cô ta chỉ muốn nói chuyện với Thẩm Nam Nam.

Lạc Trăn vừa mới ngồi xuống không được vài phút, đang chuẩn bị cầm điện thoại lên xem mấy đoạn lát nữa sẽ thử vai thì một người nhân viên công tác bước ra từ trong phòng, gọi Kiều Phỉ Nhạc bước vào đầu tiên.

Lạc Trăn hiểu, bắt đầu rồi.

Trình tự thử vai được sắp xếp theo thứ tự họ đến đây, sau khi bốc thăm sẽ thực hiện một phân đoạn ngắn.

Không nghi ngờ gì nữa, Lạc Trăn là người cuối cùng bước vào.

Hiệu quả cách âm của văn phòng tốt đến mức đáng kinh ngạc, căn bản không thể nghe được động tĩnh bên trong. Mấy người ngồi ở ngoài đều lật xem phân đoạn ngắn đó để khắc ghi trong đầu, ngoại trừ Lưu Giai Dĩnh.

Cô ta là người duy nhất có mặt trong phòng đang nghịch điện thoại, khi khát thì sai bảo trợ lý bên cạnh đưa nước, nóng thì kêu trợ lý mang một chiếc quạt nhỏ đến, bộ dạng giống một thiên kim tiểu thư đến mười phần.

Người khác đương nhiên cũng lười để ý.

Khoảng mười phút sau, Kiều Phỉ Nhạc bước ra với nụ cười dạt dào thanh xuân, những người có mặt ở đây đều không hỏi cô ta thử vai như thế nào. Trường hợp này có hỏi cũng vô ích, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình để được giám khảo ưu ái.

“Em còn có việc nên phải đi trước. Chị Nam Nam, chị Vương Du, chị Lạc Trăn, còn Giai Dĩnh nữa, tạm biệt ~” Kiều Phỉ Nhạc cười hi hi ha ha rời đi với người đại diện, quả thực rất giống một cô nàng ngốc bạch ngọt.

Người thứ hai là Thẩm Nam Nam, người thứ ba là Vương Du, người thứ tư là Lưu Giai Dĩnh.

Thời điểm Thẩm Nam Nam đi vào mang theo nụ cười dịu dàng của nữ thần, lúc đi ra vẫn tươi cười, nhưng dường như đã nhạt đi một chút.

Vương Du đi vào và bước ra đều là bộ dáng bình tĩnh khó phân biệt, nhìn không ra nông sâu; thời điểm Lưu Giai Dĩnh đi vào thì không có biểu hiện gì, lúc bước ra mặt đầy đắc ý, đi ngang qua người Lạc Trăn cũng không thèm chào hỏi, trực tiếp gọi trợ lý rời đi.

Lúc này, những người thử vai lúc trước đều đã rời đi, chỉ còn Lạc Trăn vẫn đang đợi ở ngoài.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Lạc Trăn hít một hơi thật sâu rồi bước vào cửa.

Ánh mắt của cô chú ý thấy trong phòng không bài trí gì, rất rộng rãi và trống trải.

Trong phòng lúc này có năm người, tất cả đều là đàn ông. Một người cầm camera ghi hình, ba người ngồi giữa là ban giám khảo và một người đứng nhìn trông giống trợ lý.

Thấy đội hình này, trong lòng Lạc Trăn hơi kinh ngạc một phen.

Người đàn ông ngồi giữa có mái tóc hoa râm, thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi là Trương Quân, nhân vật hàng đầu của ngành điện ảnh trong nước và là một đạo diễn lớn đã giành được tất cả giải thưởng điện ảnh quốc gia, thậm chí cả đạo diễn nổi tiếng Lưu Tuyền cũng phải tôn xưng một tiếng tiền bối.

Ông ấy là đạo diễn của bộ phim này.

Lạc Trăn không biết người đàn ông trung niên mập mạp bên trái Trương Quân, nhưng nhìn khí chất ổn định kia, có thể ở bên cạnh Trương Quân, cũng không phải nhân vật đơn giản gì.

Còn người bên phải Trương Quân thì... Lạc Trăn cảm thấy nếu nơi này không phải phim trường thử vai thì có lẽ vẻ mặt của cô đã giống với Kiều Phỉ Nhạc rồi, nụ cười mê muội của hoa si muốn kí tên!

Phó Thừa Y!

Siêu sao!

Nam thần!

Không được, cô chỉ có thể có một nam thần, không thể nào thay đổi! Hừ, vị trước mặt này không phải nam thần!

Nhưng anh ấy là nam thần của các cô gái trong cả nước!

Hai mươi tuổi xuất đạo, hoàn thành đại mãn quán của điện ảnh trong nước ở tuổi 35, thần tượng của một thế hệ, người anh cả của nền điện ảnh trong nước, truyền kỳ bất lão, huyền thoại tái thế gì đó, những danh hiệu này tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể hù chết người!

Những năm gần đây tác phẩm của Phó ảnh đế không nhiều lắm, dần dần chuyển hướng sang hậu trường. Anh ấy cũng tham gia một số bộ phim hay với tư cách là người đầu tư sản xuất, nghe nói còn hợp tác với đạo diễn Hollywood. Giờ phút này lại xuất hiện ở phim trường thì chỉ có hai khả năng, tham gia đầu tư sản xuất phim hoặc tham gia đóng phim.

“Tôi lấy số bốn, thử vai cảnh thứ tư, ba phút chuẩn bị.” Trợ lý thẳng thừng nhắc nhở Lạc Trăn. Lạc Trăn gật đầu, đứng ở bên cạnh nhớ lại những hồi ức không được đầy đủ trong kịch bản của cảnh thứ tư.

Ba người ngồi giữa sân nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trợ lý đứng phía sau Trương Quân khom lưng nghe ông ấy dặn dò, người ghi hình điều chỉnh máy móc, nhất thời không ai quan tâm đến đại mỹ nhân đang tỏa sáng trong căn phòng.

Ba phút rất nhanh đã đến, trợ lý nghiêm túc gọi Lạc Trăn: “Bắt đầu rồi.”

Lạc Trăn đã sớm ấp ủ cảm xúc, đi đến giữa sân, nhắm mắt, từ từ đưa hai tay lên đặt ở trước bụng, ánh mắt kiên quyết khóa chặt vào vị trợ lý đạo diễn đang đứng trước mặt, trợ lý cầm kịch bản, không chút cảm xúc đọc ra lời thoại: “Làm ra chuyện sai trái như vậy, nàng còn không biết hối cải sao?”

“Hối cải?” Cô hơi hơi mỉm cười, vừa mỉa mai vừa chua chát, lưng thẳng tắp, kiêu ngạo lại quật cường: “Tại sao phải hối cải? Tại sao phải thay đổi? Mối hận cướp phu quân đau thấu da thịt, ta muốn mang phu quân về, có gì sai!”

Ngữ điệu dần dần cất cao, cô vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ mà ngẩng cao đầu, lộ ra đường cong thanh mảnh mà duyên dáng ở cổ, dường như cho dù mưa gió có lớn đến đâu cũng sẽ không thể phá hủy, giống như một con công kiêu ngạo đến cực điểm rồi lại lạnh lẽo tựa khổng tước, mang theo khí thế thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Phó Thừa Y và Trương Quân nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Cho rằng nhà đầu tư đem tới một cái bình hoa, không nghĩ rằng lại có chút đáng xem.

“Làm càn! Nàng kiêu ngạo ương ngạnh, coi thường lễ pháp, bất kính với hoàng thượng, bất hòa với cung tần, cho dù trẫm lập tức phế nàng, cũng...”

Cô bỗng nhiên cười nhạo: “Chàng dựa vào đâu mà phế ta! Chàng có thể đăng cơ, có thể trị vì thiên hạ, có thể nhất thống vạn dân! Chàng...” Nụ cười mở rộng, kiêu ngạo mà trào phúng: “Không phế ta được!”

Thừa lúc đối phương nghẹn lời, ý cười trên mặt cô trở nên tự mãn, đáy mắt lại hàm chứa sự đau thương: “Tình cảm giữa chàng và ta vẫn còn đó, ta cho chàng một cơ hội quay đầu lại, chỉ cần...”

Lời chưa hết đã bị đối phương cắt ngang: “Nàng vẫn nên thu liễm bộ dáng không ai bì nổi này mà chờ trẫm rủ lòng thương đi!” Dứt lời, nam nhân xoay người rời đi, bước được vài bước thì hơi quay đầu lại: “Nàng sớm đã không còn ngây thơ hồn nhiên như ngày xưa nữa.”

Dứt lời liền ra đi mà không hề luyến tiếc.

Cô nhìn bóng lưng ngày càng mờ mịt của người đàn ông, dáng vẻ cao ngạo cuối cùng cũng sụp đổ, lưng vẫn đứng thẳng, nhưng trên mặt không còn nụ cười kiêu ngạo nữa, chỉ còn lại vẻ buồn bã nhàn nhạt.

Những giọt nước mắt day dứt bấy lâu nay cuối cùng cũng ứa ra, chẳng còn thấy bóng dáng nàng vẫn mơ đâu nữa, cô gào lên theo hướng người đàn ông rời đi: “Chàng đã nói cùng nắm tay nhau đến đầu bạc! Chàng đã nói ân ái không rời! Chàng đã nói tuyệt không cô phụ! Tuyệt không cô phụ!”

“Sụp” một tiếng, nữ nhân cuối cùng cũng cúi đầu xuống, độ cong duyên dáng không còn nữa, chỉ có vẻ tàn tạ. Đầu gối đập mạnh xuống đất nhưng nàng lại chẳng hề cảm thấy đau, bởi vì cơn đau trong lòng còn hơn gấp trăm lần so với cơn đau trên da thịt lúc này.

“Chàng đã nói..” Nước mắt không thể nào kìm được, trong giọng nói thổn thức là lời thề non hẹn biển chỉ có chính mình nghe thấy: “Chàng đã nói... Tuyệt không cô phụ...”

Hậu quả của việc quá sức chính là, đầu gối đau.

Thời điểm ngồi trên xe bảo mẫu, Lạc Trăn mới vỡ lẽ. May mà hôm nay còn mặc quần jean bình thường, nếu như mặc váy thì sẽ quỳ xuống dưới trường hợp hoàn toàn không có đồ bảo hộ gì cả, hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Doanh Doanh đau lòng chạm chạm vào đầu gối Lạc Trăn, quần jean đã được cởi ra, bởi vì ban nãy va chạm mạnh ở đầu gối nên có thể nhìn thấy dấu vết xanh tím, trợ lý nhỏ hít hà một hơi: “Chị Trăn, thế này quá liều mạng rồi! Vẫn nên dựa vào mặt kiếm cơm thì hơn!”

Lạc Trăn lặng lẽ rơi lệ dưới đáy lòng, thở dài nói: “Không nhịn được mà bộc lộ tài năng, chẳng ngờ hậu quả lại thê thảm thế này.”

Nhưng kết quả có vẻ không tồi?

Tuy rằng không biết tình huống của những người trước đó, nhưng sau khi kết thúc biểu diễn, trên mặt đạo diễn lộ ra vẻ vừa lòng, hỏi thêm Phó ảnh đế một câu “Lạc Trăn phải không?”, khiến cô không nhịn được mà nhảy nhót.

Nhưng cũng chả làm được cái quái gì!

Thời điểm trở về chung cư, Lạc Trăn cẩn thận tránh khỏi phòng làm việc của Vân Phỉ Thời, tiến vào phòng khách trên lầu hai và bắt đầu bôi thuốc. Mùi của cao hơi nặng, trừ khi nam thần có cái mũi không nhạy bén mới không ngửi thấy được, nhưng cứ chờ gió yên sóng lặng rồi nói sau!

Cảm giác của Lạc Trăn là đúng, bôi thuốc mỡ xong ra ngoài vừa vặn thấy nam thần bước lên bậc thang cuối cùng đến lầu hai.

Khi bước lên lầu hai, Vân Phỉ Thời đã ngửi thấy mùi thuốc mỡ nồng nặc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lạc Trăn đã thay một cái quần đùi rộng thùng thình mặc ở nhà bước ra từ nhà vệ sinh, đầu gối đổi màu rõ rệt.

Ánh mắt nam thần sắc bén.

Lạc Trăn sợ hãi trong một giây.

- -------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.