Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng

Chương 23: Chương 23: Chương 21




Sóng gió qua đi, khôi phục quay chụp bình thường, bởi nhiều việc trước đó làm chậm trễ tiến độ quay chụp, thêm nữa tuy trọng thương nhưng vẫn là cái tai họa ngầm, tất cả mọi người không dám thư giãn, lên tinh thần đuổi tiến độ.

Cảnh diễn của Mạc Hiểu hôm nay sắp xếp vào buổi chiều và buổi tối, buổi chiều là cảnh hôn, còn là hôn trộm.

Tiến độ bộ phim đã đến kẻ thù bên ngoài xâm lấn, tổ quốc ở ranh giới rơi vào tay giặc. Lưu Hạo Thần cùng Lâm Thù Vũ gia nhập vào tổ chức cách mạng, sắp cuốn vào trận chiến liên quan tới nguy vong quốc gia. Mạc Hiểu đóng vai Trần Hủy, hoàn toàn tỉnh ngộ, trước cảnh quốc gia suy vong, cô và hắn rốt cuộc vẫn là hữu duyên vô phận, trước khi Lưu Hạo Thần rời đi, hôn anh ta, làm một kết cục cho đoạn tương tư đơn phương này.

Nghĩ lại liền làm cho người ta đau đầu, muốn Cố Ngôn Thầm chính mắt thấy cô hôn từ biệt người khác?

Cũng may sự tình không bết bát như cô đã nghĩ, bởi vì... cảnh này do Tô Trạch Viễn đạo diễn, vẫn có thể diễn hôn như cũ...

Trong quá trình quay chụp, Mạc Hiểu không thể nào hôn được Hàn Thành, NG vô cùng thuận, biểu tình của cô cứng đờ, Tô Trạch Viễn Hận không thể lấy tấm chỉnh sáng đập chết cô.

Hàn Thành bất đắc dĩ bật cười: “Anh làm em không có cảm xúc đến vậy à, không hôn thật, làm ra vẻ chút cũng không được?”

Một cảnh diễn ngắn ngủi, Mạc Hiểu vô cùng ngại vì làm chậm trễ quá nhiều thời gian của mọi người, nói xin lỗi: “Lân đầu tiên quay cảnh hôn, quá xấu hổ.”

“Không phải nụ hôn đầu chứ, em gái nhỏ.”

Hàn Thành trêu chọc, nhưng không ngờ cô gái nhỏ cúi đầu cũng không giấu được vẻ mặt cam chịu, không lẽ thật sự là nụ hôn đầu? Hàn Thành thương cảm không thôi, trong xã hội hiện nay cũng coi như động vật hiếm rồi.

Mạc Hiểu thẹn thùng, ánh mắt không có tiêu điểm, nhìn loạn xung quanh tìm bóng dáng Cố Ngôn Thầm.

“Mọi người chuẩn bị, quay cảnh kế tiếp trước.” Tô Trạch Viễn không muốn tốn thêm thời gian trên cảnh này, nói vào trong loa: “Mạc Hiểu, cô đi tìm đạo diễn Cố nghe giảng diễn cảnh này, tìm được cảm giác thì quay lại đây.”

Sắp xếp như này quá hợp ý Mạc Hiểu, đi tìm đạo diễn Cố lấy cảm giác, đây là cảm giác tuyệt diệu chừng nào chứ.

Trần Hủy trong cảnh diễn, vì muốn cáo biệt Lưu Hạo Thần, hôm nay hóa trang không mặc quần áo Tây Dương như trước, mà mặc một bộ sườn xám thêu màu ngà.

Hàng cúc sườn xám dọc theo nửa phần cổ trắng nõn của Mạc Hiểu, uốn lượn theo xương quai xanh vắt qua dáng ngực, dọc theo sườn thắt lưng một đường xuống dưới, vừa sát cắt may phác thảo vòng eo tinh tế không đầy một ôm. Làn váy mở xẻ đến bắp đùi, chân dài thẳng tắp, khung chân cân xứng, dưới mắt cá chân nhỏ nhắn đi một đôi cao gót. Tóc dài uốn lọn lớn vẫn được buông nay cuộn lên, vài sợi tóc được thả tự do hai bên tai, trong thanh thuần sạch sẽ mang chút quyến rũ.

Cố Ngôn Thầm vừa nói điện thoại vừa đi vào từ bãi đỗ xe, chắc là trở về từ trường hợp chính thức nào đó, ăn mặc khá nghiêm túc. Áo sơ mi trắng thẳng thớm, quần tây dài màu đen, giày da sáng bóng, còn thắt cà vạt, cảm giác cấm dục tràn đầy.

Rất xa liền thấy cô gái xinh đẹp đứng dưới gốc cây hòe già, nhìn thấy anh liền nở nụ cười, khe khẽ phất tay với anh, đúng là dang chờ anh.

Cố Ngôn Thầm đương nhiên biết xế chiều nay cô sẽ quay cảnh sườn xám này, chỉ là không nghĩ tới dáng vẻ cô mặc sườn xám sẽ... quyến rũ đến vậy.

“Được, việc này liền phiền anh, cần giữ kỹ bằng chứng.” Cố Ngôn Thầm hạ giọng nói xong câu cuối cùng, cúp điện thoại, người cũng đứng trước mặt Mạc Hiểu.

Ánh mắt của Mạc Hiểu rơi trên cổ áo gấp tinh tế của Cố Ngôn Thầm, dịch lên trên là chiếc cằm có đường nét rõ ràng.

Chầm chậm mở miệng, nhưng cũng thành thật nói: “Cảnh quay xế chiều em vẫn luôn NG, anh Viễn kêu em tìm anh nghe giảng diễn.”

Cảnh diễn buổi chiều là cảnh hôn, hôn trộm, nhưng cũng chỉ quay tới cảnh hai đôi môi tiếp xúc ngắn ngủi, hình ảnh về sau dựa vào mượn góc quay (tá vị).

Cố Ngôn Thầm khẽ nhếch mày, hai tay cắm trong túi quần, tròng mắt đen lẳng lặng nhìn Mạc Hiểu, “Hử~?” một tiếng, âm cuối kéo dài lưu luyến lại dứt khoát, Mạc Hiểu nghe đến trong lòng, bị mê hoặc.

Cô cắn môi dưới, tròng mắt sóng sánh như đầm nước mùa thu, uyển chuyển nhìn Cố Ngôn Thầm, thả giọng thật mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng giống như làm nũng, “Đạo diễn, anh giúp em đối diễn đii?”

“Em nói xem?” Cố Ngôn Thầm mặt không đổi sắc, trong mắt không hiểu sao lại như có sóng dậy.

Dưới cái nhìn chăm chăm của Mạc Hiểu, ngón tay thon dài của Cố Ngôn Thầm nắm cà vạt, kéo trái kéo phải hai nhịp cà vạt liền nới lỏng trên cổ, lại cởi ra chiếc cúc thứ nhất của áo sơ mi, cổ áo mở rộng lộ ra yết hầu. Tùy ý thờ ơ như vậy làm cho anh thêm vài phần ý tứ, hàm xúc mà sinh động, dáng vẻ cấm dục nội hàm yếu đi, lộ ra chút buông thả bất cần.

Mạc Hiểu dựa theo kịch bản diễn giải nhẹ giọng nói: “A Thần vừa mới từ bên ngoài trở về, kéo cà vạt, cởi cúc áo thứ nhất ra, vừa nghiêng người, Trần Hủy liền hôn lên.”

Dứt lời, Mạc Hiểu đặt hai tay vai Cố Ngôn Thầm, nhón chân lên, môi áp lên, môi mềm khẽ tiếp xúc, ấm áp mềm mại. Thấy anh không có từ chối, liền cẩn thận chầm chậm lộ đầu lưỡi, tinh tế liếm láp trên bờ môi anh, nhẹ nhàng mút vào.

Cô gái nhỏ từ từ nhắm hai mắt, hàng mi dài nhè nhẹ rung động, giống như cánh bướm chấp chới. Làn da tinh tế thường trắng nõn nhẵn nhụi lúc này phơn phớt hồng. Cố Ngôn thầm cảm nhận được ẩm ướt mềm mại trên môi, cô hôn đến cẩn thận êm ái, tựa như đuôi mèo Ba Tư quất qua lồng ngực, ngứa đến câu người, làm cho người ta muốn được nhiều hơn.

Một cánh tay anh đỡ eo cô, tay kia nâng sau gáy cô, nghiêng người liền để cô dựa trên thân cây hòe già, trong nháy mắt chiếm giữ quyền chủ động.

Cúi đầu, hai cánh môi cùng cô nhè nhẹ ma sát. Ngay sau đó, giống như không thỏa mãn, ngậm lấy môi cô dùng sức mút lấy, lưỡi trơn trượt cạy ra khớp hàm của cô, mang theo cảm giác chèn ép quấn lên lưỡi mềm của cô gái, nhiều lần cuốn lấy đùa giỡn. Cánh tay không tự giác ôm chặt hơn, gắt gao bóp chặt eo cô, càng hôn càng sâu, quên hết tất cả.

Mạc Hiểu nhắm hai mắt, nghênh đón và thừa nhận nụ hôn sâu bộc phát từ anh. Triền miên trên môi truyền tới trong lòng, trong tim từng tiếng từng tiếng tim đập lưu chuyển. Không có chút sức lực nào dựa trong lồng ngực nóng bỏng của anh, cảm giác cả người nhẹ bẫng, mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn ngập sung sướng khó có thể diễn tả bằng lời.

Ánh mặt trời từ trên cao rực rỡ, sau giờ trưa chiếu vào cả trường quay nóng bức. Dưới bóng râm mát của cây hòe già, là hai bóng hình dây dưa lẫn nhau.

Không biết đã qua bao lâu, chiếc lưỡi ngang ngược xâm chiếm của người đàn ông mới chậm rãi rời khỏi, môi vẫn dán cô, âm ấm, mềm nhũn, tựa như còn nhớ mùi vị mà khẽ mút vào.

Cố Ngôn Thầm nới lỏng cánh tay, lòng bàn tay nóng rực dán trên hông Mạc Hiểu, tay kia nắn bóp biết qua lại trên gáy cô, trượt lên trượt xuống.

Mạc Hiểu thoải mái không muốn mở mắt, vùi đầu vào cổ anh thở ra phì phò, nhỏ giọng hừ hừ, giống như mèo con dịu dàng ngoan ngoãn.

Cằm Cố Ngôn Thầm cà cà trên tóc cô, giọng nói trầm thấp từ tính, có cả ý cười biếng nhác, “Đối diễn như vậy có hài lòng không?”

“Không hài lòng. “ Mạc Hiểu ngẩng đầu, trong mắt là ý cười nhen nhóm, “Đều đi lệch kịch bản rồi.”

“Nên lệch xa chút nữa nhaa!” Nói rồi ôm lấy anh hôn lần nữa.

Cố Ngôn Thầm thả lỏng ôm cô, mắt nhìn cô gái không quấn lấy không tha anh, buồn cười mà phối hợp, để cô tùy ý náo loạn trong chốc lát rồi kéo cô ra, “vẫn chưa xong sao?”

“Chưa xong.” Mạc Hiểu cuối cùng lại hôn một cái lên môi anh, “Làm thế nào giờ, hôn không đủ?”

Lúc này, mơ hồ có tiếng Tô Trạch Viễn, “Mạc Hiểu đối diễn với đạo diễn Cố mà sao không thấy ai? Cậu đi tìm xem.”

Mạc Hiểu đang trốn sau thân cây hòe già, tim đập chậm một nhịp, kích thích ghê.

Cố Ngôn Thâm giơ tay vén mấy lọn tóc rơi xuống trên trán cô, đầu ngón tay chống chán cô, thấp giọng nói: “Đi quay phim trước, nhé?”

Mạc Hiểu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, trên mặt đỏ bừng lên, hàng mi dài chớp vài giây, “vâng” nhẹ một tiếng, kéo kéo áo sơ mi ở thắt lưng anh, gọi anh: “Cố Ngôn Thầm,.”

“Ừm.” Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt lên tiếng.

Gọi anh lại không có gì muốn nói, chính là cô đang đổ thừa ngọt ngào trong lồng ngực làm cô không muốn đi, lại bình tĩnh vài giây, mới nói: “Em đi đây nha.”

Cố Ngôn Thầm bóp mặt cô một cái, “Đi đi.”

Đi ra từ sau cây hòe già, Mạc Hiểu cảm thấy tim lại đập nhanh, vui sướng tràn đầy trong lòng như muốn tràn ra khỏi lồng ngực, dáng vẻ cô bây giờ chắc chắn không thể quay phim được, phải tìm một nơi ổn định tâm tình trước.

Ừm~ còn phải chỉnh lại trang điểm.

Tô Trạch Viễn ngồi sau máy giám sát, xa xa thấy Mạc Hiểu che mặt đỏ bừng đi vào phòng nghỉ, ngẩng đầu nhìn nhìn Cố Ngôn Thầm đang đến gần: “Giảng diễn cho cô nhóc kia ra sao, chụp được chưa?”

Cố Ngôn Thầm mặt không lộ tâm tình, “Tàm tạm.”

Tô Trạch Viễn như có suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thầm, hỏi: “Cậu mắng em ấy à? Mình nhìn sao cũng thấy em ấy đang khóc.”

Cố Ngôn Thầm nhìn phía Mạc Hiểu rời đi, “Không dạy được.”

“Vậy cũng đừng mắng người chứ? Con gái nhà người ta cố gắng nỗ lực, hôn môi ấy mà, không tránh khỏi xấu hổ.”

Cố Ngôn Thầm cong miệng, xấu hỗ chỗ nào?

Anh nói: “Mượn góc đi.”

Tô Trạch Viễn sửng sốt: “Gì cơ? Từ khi nào cậu dễ tính hơn thế?”

Cố Ngôn Thần: “Ừ.”

Tô Trạch Viễn: “....”

- ---------

Editor: Cẩu độc thân đón lễ 11.11 băng cảnh hôn nhê. HIUHIU

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.