Bảo cùng tôi về phòng , sấy khô đồ .
Tôi có chút áy náy , giải thích cho Bảo nghe :
-Bảo !! thật sự do em bị trượt chân , không phải do Thy đâu .
Bảo đưa khăng cho tôi , bảo :
-Chẳng ai trượt chân mà té sấp mặt như em . Haha
-Cười gì đấy , em nói thiệc đó ! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét !-Tôi đưa ngón tay chỏ với ngón cái thành cây súng chỉ vào anh ( bằng , bằng , bằng )
Cốc...cốc...cốc;Có ai không mở cửa cho con với -Tiếng của Thy bên ngoài cửa
Bảo chạy ra mở cửa , tôi vẫn lau đầu . Bỗng Thy đi đến ôm lấy tôi :
-Chị không sao chứ ? Em xin lỗi vì đã đẩy chị nhé ! Chị có sao không..hức..hức.Rời chợt nhiên khóc , cả 2 chúng tôi đều hiểu rõ tại sao tôi té , nhưng sao Thy lại khóc khi biết chắc cô ấy không đẩy tôi ?
Tôi lấy khăn lau đi nước mắt trên gò má em ấy :
-Chị không sao , em đừng khóc chuyện có đáng gì đâu !!!
Bảo đứng phía cửa thở dài :
-Vậy mà cứ nói lỗi do em tự té .
Vừa xuýt xoa tay tôi , em ấy liền đến bên Bảo ôm lấy anh rồi than thở xin lỗi