Bữa cuối này chỉ có 1 ngày ngắn ngủi, tôi tắm rửa thay đồ tỏng lúc đợi Thy tỉnh, chỉ là tắm biển nên chẳng biết phải phối đồ sao cho hợp....
“rắc...”-Tiếng mở cửa. Tôi hơi hoảng....*Ai vậy?*
Không sao là Thy, em í dậy rồi.
-Chị làm gì thế?..Ưmmmm...Con bé nó mơ hồ như không có gì, hỏi tôi.
-Ah..Em thay đồ đi, xuống tắm biển, trời đỡ nắng rồi.
-Ưmm..vâng...Con bé vừa trả lời xong, tôi đi ra ngoài, xếp đồ gọn lại tỏng phòng. Nào là gói bánh, áo, quần, khăn, mọi thứ vứt lung tung, đúng là phòng của “bọn trẻ con“. Tôi vốn lười việc nhà chăm việc ta. Ở nhà đến cả cái ga-drap trải giường chắc ngàn năm mới thay một lần...Dọn hết chỗ này tới chỗ kia, đến tủ đồ thì nhìn bản thân thấy bộ đồ đang mặc quá luộm thuộm, đàu tóc rối bời chưa kịp chải phía sau...
“Cốc..Cốc”-Tiếng gõ cửa
“Đợi chút đang bận”-Tôi tranh thủ dọn nốt vài cái áo còn lại để đem đi nhờ giặt.
Thy bước từ phòng tắm với bộ đồ áo thun form rộng màu xanh nâu, cùng chiếc quần đùi xanh đen, trên cổ vắt một chiếc khăn trắng ; Nhìn phía trong phòng tắm có vài bộ nữa tôi vào lấy luôn một thể.
-Để em mở cửa cho.Em ấy nói với tôi
“Rắc”
-Ai thế?
-Anh lên cắt điện thoại á mà sẵn tiện lấy khăn.Tôi nghe thấy tiếng Bảo bên ngoài, ý định trong đầu muốn chạy ra ngoài, vì cứ nghĩ Thy sẽ làm gì đó, nhưng mà tôi đa nghi quá rồi, biết vậy đành ru rú ở trong phòng tắm.
-Vậy bây giờ anh xuống dưới đúng không? Giờ em cũng xong rồi, đi chung nhé. Thy nói
-Um vậy cũng được.....*xì xào*. Bảo đáp ngắn gọn như vậy, đã thế còn nói thì thầm cái gì vậy không biết. Đúng là quá đáng mà. Tôi lấy tay đập vào cánh cửa phòng tắm àm tôi đang áp tai để nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
“Cạch”
-Rồi xong, đi thiệc rồi, cái đồ trời đánh, đáng ghét...%@@!%&$...Tự lẩm bẩm tôi áp má buồn thiu thút thít...Bỏ mình thật rồi..
“Bụp”-”aida“. Bị một cánh cửa đã kích té bật ra sàn phòng tắm. “đau quá”-Tôi rren rỉ xót thương một mình với cái thân sức già cằn như bà cụ này, cố đứng dậy.
-Ớ...!! Em sao vậy...Hết chỗ nằm à?....Hay lại ngủ mớ ra đây thế?
Cứ như là mơ.
-Bảo? Sao anh lại ở đây nói rồi tôi tát một cái thật đau vào mặt anh
-Đau, em đùa anh à?
-Thật sự là không mơ rồi.Tôi cười túm tiếm như dại khờ
-Ba em nói em hơi tưng tửng mà anh không tin đấy. Giờ anh tin rồi.
-Cái gì? Lại ánh mắt hờn dỗi tôi nhìn anh mặc cho quần áo lấm nước dưới sàn.
-À không...không...kaka...Mà sao em nằm ở đây vậy?
Nhắc mới nhớ, tôi bực mình đảo mắt, thổi bay tóc mái lên rồi nhìn anh:
-Do anh cả đấy. Em...%&$!@#...Nói chẳng thành lời tôi đứng dậy ôm đống đồ ra ngoài.
(TG:Mấy chỗ $%!##%$ là nói lung tung chứ không phải chữi bậy đâu nhé @@)
Bảo cười mỉm, tay ôm lấy đống đồ trên tay tôi để vào một chiếc thùng:
-Như vậy sẽ không bị rơi. Rồi béo má tôi
*Không được tha thứ, nhất định không được tha thứ* Cố kìm lại không được rung động dễ dãi bỏ qua.
-Em xuống trước đây! Giục thân giả bực tôi đi.
Anh nắm tay tôi kéo lại.
-Em định mặc vậy đi à.
-Uhm, chứ chẳng lẽ cởi chuồng
-Đồ ngắn quá đấy.
-Đi lội biển phải vậy thôi, chứ anh muốn em mặc đầm bơi à?. Nói chuyện kiểu khó chịu vậy tôi không quen nhưng mà không được tha thứ TT^TT
Anh tới lục vali của mình, lấy một cái áo thun xanh đen đưa tôi. Ý nói tôi mặc, tôi lấy ngón chỏ chỉ vào hướng mình rồi nhìn anh, anh gật đầu lia lịa. Tôi bĩu môi *Anh tưởng em làm theo chắc*.
-Không mặc đâu =.= Tôi cố chấp bước đi lần nữa
Anh chạy tới cầm theo cái áo, vội đóng cửa rồi chốt, mặt lại như mấy lần trước.NHAM HIỂM.
-Em chắc làm em không mặc chứ?:))))
Vừa nghe, đầu tôi lại lóe ra hình ảnh nụ hôn mấy lần “khóa cửa” trước...
-Rồi...em thay T^T
----5p sau
-Rộng quá anh à...hơn cả cái đầm rồi =.= Tôi dơ hai tay chữ thập cho anh thấy rõ form. Rồi lẩm bẩm:
-Em không mặc đâuuu -.-
Phản xạ theo, anh chẳng nói gì, đưa tay qua sau lưng, ôm chặt lấy tôi.
-Như vậy là được rồi.
-Oanh..Oà..Ỏ...Oem...Roa...Ộp Oá ( anh à bỏ em ra, Ngộp quá)
Vừa nhoi nhoi tôi vừa cố nói. Bởi vì chiều cao không chuẩn nên ngực anh đối diện là mặt tôi.
-Một phút nữa thôi. Anh nhẹ nhàng nói khẽ
-Ưmmm...=.=. Đồ lắm chiêu
*em lại bị hạ gục bởi anh rồi*