Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 100: Chương 100




Thế nhưng, mãi đến khi cuộc gọi tự động bị ngắt, đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Cô cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Minh Vy: “Cô xem tôi gọi rồi đấy, nhưng mà anh ấy không nghe máy, bây giờ tôi về nhà nhé.”

Minh Vy chớp mắt, trong lòng thâm oán, lúc nào cô ba cũng như đang hoàn thành nhiệm vụ bà chủ giao vậy nhỉ?

Nếu là những người phụ nữ khác, nói không chừng sẽ đeo dính cậu ba cho xem.

Trần Nam Phương không biết Minh Vy đang nghĩ gì, trực tiếp đọc địa chỉ khu nhà nhỏ của cha mẹ mình cho tài xế.

Hơn một tháng không về nhà rồi, cô gấp gáp gõ cửa, người ra mở cửa là ba cô.

“Ba, mẹ không có ở nhà ạ?”

Ba cô không vui, trừng mắt nhìn cô, vậy nhưng không trả lời câu hỏi của cô: “Mày còn biết đường trở về ha!”

“Con… khoảng thời gian này con gặp chút chuyện.”

“Đúng rồi, mày thật sự rất bận ha!

Tao còn không liên lạc được với mày.”

Rõ ràng ba cô đang kiếm chế sự tức giận mà thôi: ‘Rốt cuộc mày đợi đến bao giờ mới cứu anh mày về?”

Trần Nam Phương sợ nhất cha hỏi câu này, nhưng cô biết không thể tránh được: ‘Ba, ba đừng có gấp mà, nếu Hà Ì Minh Viễn đã đồng ý sẽ cứu anh trai thì nhất định sẽ không thất hứa đâu ạ”

Cô tin rằng anh trai cô hiện không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ Hà Minh Viễn đã sắp xếp ở chỗ nào rồi.

Anh vấn chưa giày vò cô đủ thì chắc chăn sẽ không thả người đâu.

“Sẽ không nuốt lời sao? Mày nói nghe dễ dàng thật đấy!” Ba cô gào lên: “Mày sống trong nhà giàu, được ăn ngon mặc đẹp, còn anh mày thì đang chịu khổ chịu tội ở nơi nào!”

Trân Nam Phương khổ sở cúi thấp đầu, cô không thể cãi lại.

Cô biết ba mẹ đều rất yêu thương đứa con trai này, tình trạng hiện tại lại thế này, vân chưa gục ngã đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Cho dù cô có kể với họ những việc không thể dễ dàng tiếp nhận khi cô ở bên Hà Minh Viễn thì có lẽ họ cũng sẽ không tin cô đâu.

Khi chưa xảy ra chuyện, cán cân trong lòng cha mẹ vẫn còn ngang bằng cho hai đứa con, nhưng hiện tại có vẽ như đang nghiêng hắn về một bên rồi.

“Trần Nam Phương, tao nói cho mày biết, nhà này không đắc tội với Hà Minh Viễn được, nhưng mà nếu anh trai mày không thể bình an trở về thì bất cứ giá nào, cho dù phải bỏ cái mạng già này tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!”

Cô ngẩng đầu nhìn ba, cô rất muốn hỏi xem rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ.

Cô cũng biết buồn, cũng tuyệt vọng khi anh trai mình gặp chuyện như vậy, nhưng tại sao đến gia đình cũng nghĩ cô là đầu sỏ gây ra chuyện này chứ?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của ba mình, Trần Nam Phương thức thời im miệng. Từ nhỏ cô đã rất sợ ba, dường như ông chưa từng dịu dàng với cô như những người ba khác.

“Các người mau đi giùm đi.” Ba cô trừng mắt nhìn họ: “Cái miếu nhỏ này không chứa nổi một vị thần lớn như mày đâu.”

“Ba!” Trân Nam Phương ủy khuất gọi một tiếng, thanh âm cũng vô thức nhỏ lại: ‘Có phải ba trách con tại sao gần đây lại không về nhà đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.