Không, không thể nào!
Cô từng gặp Ôn Tứ Hiên, ngày trước cô đi Thâm Thành đã gặp, mặc dù cách một nửa kính ô tô, nhưng cô khẳng định người đó là một ông già!
“Được, tôi nhớ rồi!” Đỗ Thanh Hoa líu ríu nói, “Ngày mai gặp, không gặp không về!”
Người đàn ông giơ ly rượu lên, ánh mắt lướt qua Trần Nam Phương có chút khinh thường.
Cô kìm nén kích động trong lòng, cùng Trịnh Hoàng Bách mang Đồ Thanh Hoa rời khỏi quán bar Destiny.
“Nam Phương, tớ cho cậu biết, tớ không say, tớ không có say…tớ rất tỉnh táo.” Đỗ Thanh Hoa vùng ra khỏi hai người, lảo đà lảo đảo bước đi, suýt chút nữa đâm vào bốt điện thoại.
“Cẩn thận!” Trần Nam Phương nhanh chóng chạy tới đỡ bạn thân, kìm nén bực tứ nói, “Phải, cậu không say, tớ không thoải mái, cậu cùng tớ về nghỉ ngơi được không?”
“Được! Đỗ Thanh Hoa nhanh chóng gật đầu, “Tớ lo cho Nam Phương của tớ nhất, vậy mà cậu gả cho tên khốn Hạ Minh Viễn kia rồi, nhớ năm đó anh ta bắt nạt cậu bao nhiêu, không có nh ta thì cậu đã hạnh phúc biết bao.”
Nói tới cuối mắt cô rung rung, biểu cảm cực kỳ đau khổ.
“Được rồi, không nói cái này nữa, ngoan.” Trần Nam Phương trong lòng đau đớn, cô nhìn xung quanh, chỉ vào khách sạn đối diện nói, “Hoàng Bách, cậu giúp tôi đưa cô ấy tới khách sạn đối diện với.”
Trịnh Hoàng Bách đang nhìn chăm chằm cô gật đầu.
Không ngờ Đỗ Thanh Hoa lại không đi, cầm lấy tay Trịnh Hoàng Bách, “Trịnh Hoàng Bách, nếu cậu thực sự thích Nam Phương nhà tôi thì phải chủ động, cướp cô ấy…
“Thanh Hoal” Trần Nam Phương gấp gáp muốn bịt mồm cô ấy, “Cậu nói bậy gì thế hả!”
“Không sao, cô ấy say rồi, chúng ta dìu cô ấy đi nghỉ ngơi thôi.” Trịnh Hoàng Bách như không để tâm nói.
Bọn họ cùng nhau hợp lực, không dễ gì mới đem con quỷ nát rượu Đố Thanh Hoa lên giường khách sạn được, Trần Nam Phương mệt tới nỗi trán toàn mồ hôi.
“Chị cũng nghỉ ngơi đi, tôi đi mua trà tỉnh rượu.”
“Không cần đâu, hôm nay làm phiền cậu rồi.” Trần Nam Phương ngại ngùng nói, “Cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Hoàng Bách nở nụ cười ấm áp, “Bạn bè với nhau khách sáo cái gì chứ, tôi vẫn nên đi mua, bạn chị uống nhiều như vậy chắc chắn sẽ khó chịu.
Cô ấy quay đầu nhìn Đỗ Thanh Hoa, thở dài, cuối cùng vấn gật đầu.
Lúc Trịnh Hoàng Bách đi ra ngoài mua đồ, Trân Nam Phương lau mặt cho bạn thân, lo lắng nói, “Cậu đó, tình cảm với đàn anh Thẩm Minh cũng bốn, năm năm rồi, sao vẫn làm loạn như vậy chứ.”
“Hắn là một kẻ nhát gan, khốn nạn!”
Đồ Thanh Hoa dường như nghe được giọng nói của cô, hét lớn phản bác, “Tớ muốn chia tay hắn! Công ty kế toán Thiên Ưng tớ cũng không cần!”
Cô hoàn toàn choáng váng, cô biết tính của bạn thân mình, dám nói dám làm.
Không biết rốt cuộc Thẩm Minh đã ký hợp đồng gì, càng không biết Hạ Minh Viễn ở giữa đã giở trò gì!
Vừa nghĩ tới Hạ Minh Viễn, Trần Nam Phương mau chóng lôi điện thoại từ trong túi ra, vậy mà không có bất kỳ tin nhắn nào.
“Cũng đúng, giờ anh ta đang sung sướng tận hưởng chứ!” Cô chua xót lẩm bẩm, “Cô gái kia là ai?”