Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 141: Chương 141




Tặng cô chiếc vòng ngọc phỉ thúy này?

Có đánh chết Trần Nam Phương cũng không tin Hà Minh Viễn không có mục đích, nhưng cô không đoán được mục đích đó là gì.

“Quá đắt tiền rồi.” Cô muốn từ chối, dù sao thì bà Diêu đã đưa cho cô một mặt dây chuyên ngọc bích trước đó.

“Cô có dám từ chối không?” Hà Minh Viễn khí thế mạnh mẽ ngồi bên cạnh cô và đeo chiếc vòng vào cho cô.

Trần Nam Phương nhất thời ngơ ngẩn, bởi vì chiếc vòng tay vừa mới che đi vết bầm tím trên cổ tay cô, là do lúc ở khách sạn anh làm ra, có thể thấy được lúc đó anh dùng lực lớn như thế nào.

“Không được tháo xuống.” Hà Minh Viễn ra lệnh.

“Em biết.” Cô khẽ gật đầu, cố gắng rút tay về.

Nhưng anh không những không thả lỏng mà còn ra sức kéo cô lại gần, ác ý nói: “Cô đã nghỉ ngơi hai đêm rồi, đêm nay có lẽ cô phải làm tròn bổn phận của người vợ rồi đúng không?”

Trần Nam Phương toàn thân căng cứng, cảnh giác ngẩng đầu: “Bà nội sẽ phát hiện.”

Không phải cô đang giả mang thai sao?

Hơn nữa, lúc chập tối chẳng phải anh đã ở cùng với những người phụ nữ khác…

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy chua xót, nhưng cô không dám thể hiện bất cứ điều gì, chỉ hy vọng rằng Hà Minh Viễn để ý đến bà Diêu.

“Bà nội khá thích cô. Nếu thật sự bà ấy phát hiện thì cứ làm nũng rồi được cho qua thôi.”

Trân Nam Phương mím môi: “Tôi không muốn dựa vào tình cảm của bà nội làm những chuyện khiến bà ấy lo lắng.”

“Vậy cô không muốn bà ấy thật sự vui vẻ sao?”

Cô nhất thời không hiểu ý tứ của chuyện này, khi hiểu ra thì kinh ngạc trợn tròn mắt, anh muốn cô thật sự có thai sao?

Anh, anh có điên không?

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chuẩn bị dùng đứa con để uy hiếp cô, dày vò cô?

Không thể nào!

Trần Nam Phương lần đầu tiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này!

“Cô không muốn?” Hà Minh Viễn khế nhướng mày, anh nhìn rõ trong lòng cô có chuyện gì, lông mày cùng ánh mắt dần trở nên không vui.

Làm sao cô không cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, bởi vì sợ cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Không, em muốn..”

“Không phải là được rồi.” Anh ngắt lời cô, dùng hết sức kéo người trực tiếp ôm vào lòng: “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”

Cùng nhau cố gắng.

Cố gắng.

Trần Nam Phương đầu óc ong ong, chỉ còn lại có tiếng vang lớn này, đánh vào linh hồn cô khiến cô run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.