Dừng lại một giây, đầu kia lại truyền đến âm thanh: “Muốn để anh trai cô về sớm hơn nên đã tìm một thầy về tính, người ta nói rằng sinh nhật âm của ba cô vào tháng năm, có thể giúp anh cô.”
“Con biết rồi, để con mua quà về.” . Truyện Điền Văn
“Mua cái gì mà mua, đừng có mua.”
Bà Hạnh vội vã nói: “Đợi một lúc nữa thức ăn sắp lên hết rồi, mau về đi.”
Trần Nam Phương nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, cô cau mày lại, cứ cảm thấy có điều gì kỳ lạ.
Đợi đến khi cô đến phòng tiếp khách ở tầng hai, cô liền hiểu cảm giác kỳ lạ này là gì, trong phòng không chỉ có ông cậu vũ phu Lý An của cô, còn có một người đàn ông lớn tuổi, nhìn thằng vào cô khi cô bước vào.
“Trần Nam Phương, mau qua đây ngồi.’ Bà Hạnh túm lấy cô, ấn cô ngồi vào vị trí bên cạnh người đàn ông đó.
Trần Nam Phương kinh ngạc, tất cả các dây thần kinh trong cơ thể đều nổ tung, cô vô cùng cảnh giác.
Cô hiểu rõ ràng mình đã rơi vào một cái bây rồi, làm thế nào để thoát thân?
Cô sợ muốn chết, thế nhưng cố gắng bấm vào lòng tay mình, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh.
“Mẹ, ba con đâu? Hà Minh Viễn có quy định thời gian con phải quay trở về, con mời ba một ly rồi phải trở về rồi.”
Trần Nam Phương nói rất nhanh, chỉ sợ mình sẽ để lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
Thế nhưng lại lộ ra rồi.
Chỉ nghe thấy Lý An cười điên dại: “Cháu còn dám nhắc đến Tổng giám đốc Viễn sao. Không biết là hôm nay ai chạy đến công ty của người ta, đến cửa cũng không bước vào được.”
Con ngươi của Trần Nam Phương đột nhiên co rút, cô không biết Lý An làm thế nào mà biết được, điều này không quan trọng, quan trọng là họ đã coi cô là cá trên thớt rồi.
“Mẹ…’ Giọng nói của cô không tránh được run rẩy: “Mẹ đừng nghe cậu Lý An nói linh tinh, dù thế nào con cũng là vợ của Hà Minh Viễn, anh ấy nói sẽ giúp con cứu anh thì nhất định sẽ giúp.”
“Ông chủ Khải cũng có thể cứu được.” Lý An hung ác cắt đứt tư tưởng của Trần Nam Phương: “Ông ấy là người quen của Ôn Tứ Hiên.”
Nói rồi, ông ta cười quỷ quái: ‘Chỉ cần cháu phục vụ ông chủ Khải cho tốt, ngày mai anh trai cháu có thể quay trở về rồi.”
Những lời này làm ánh mắt của bà Hạnh có chút kích động, bộ dạng hận không thể tự mình bắt Trân Nam Phương ngay lập tức phục vụ cho tên kia.
Đầu cô kêu ong ong, dường như có một đàn ong đang bay qua lại, làm cô không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Ông chủ Khải, ông nhìn xem có hài lòng không?” Lý An nịnh nọt, nhìn về phía Trần Nam Phương đang ngồi bên cạnh người đàn ông, cung kính hỏi.
Người đàn ông không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên, cụng ly với Lý An.
Ngón tay nắm lấy túi của Trân Nam Phương đã trắng bệch, cô muốn lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu, thế nhưng không dám làm bừa, dù sao quân địch đông mà cô chỉ có một mình, nếu như đánh rắn động cỏ thì cô sẽ chết càng thảm hơn.
“Cô Phương cũng uống một ngụm đi.” Người đàn ông đưa ly rượu đến trước mặt Trân Nam Phương.
“Tôi, tôi không biết uống rượu.”
“Trần Nam Phương, cháu đừng có quá đáng.” Lý An mắng: ‘Rượu ông chủ Khải tự mình rót mà cháu cũng dám từ chối?”