“Vậy dì đợi cháu nói với Minh Viễn một tiếng đã ạ.” Cô chỉ chỉ vào thư phòng, cô nghĩ hẳn là nên báo anh một tiếng.
Ngọc Cẩm ngăn cô lại, dùng tay ra dấu mời: “Cô ba không cần phải lo, cậu ba đã biết chuyện rồi.”
Anh ấy biết rồi sao?
Hóa ra cuộc gọi vừa rồi là của bà Diêu…
Trân Nam Phương cố găng kiềm chế, điều chỉnh tâm trạng của mình lại rồi theo đối phương đi gặp bà Diêu: “Con chào bà ạ.”
“Ngồi đi” Sao cô dám ngồi đây chứ hả!
Đứng bên cạnh bà Diêu, cô chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà thôi.
“Con không cần phải căng thẳng, ngồi xuống nói chuyện với ta một chút.”
Cảm nhận được giọng nói của người đối diện tương đối hòa ái ân cần, trái tim đang đập loạn của Trần Nam Phương cũng dịu lại, chỉ có thể nghe lời bà mà ngồi xuống.
“Kết hôn với Minh Viễn đúng là khiến con tủi thân rồi.”
“… Trái tim cô lại bị treo tít lên, thật sự không biết đây là những lời thật tâm hay giả tạo nữa.
“Ta có thể nhìn ra con là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, ta tin không lâu nữa Minh Viễn cũng sẽ nhìn thấy được điều này thôi.”
Trân Nam Phương há hốc mồm, không biết nên phản ứng như thế nào, cô không muốn Hà Minh Viễn nhìn thấy điểm tốt của cô đâu, cô chỉ muốn mau chóng cứu được anh trai rồi để cô biến mất luôn thôi.
Bà Diêu đương nhiên không biết cô đang nghĩ gì, bà đưa tay ra nắm lấy tay cô, khẽ võ nhẹ: “Con không cần phải sợ Minh Viễn, chỉ là từ khi cha mẹ nó qua đời, tính tình của nó thay đổi rất nhiều, hi vọng con có thể cảm thông cho nó.”
Cả người cô hơi lung lay một chút, suýt chút nữa đã hét toáng lên vì bất ngờ rồi!
Cha mẹ của Hà Minh Viễn đều đã mất rồi sao?
Vậy Đặng Ngọc Lan là ai? Mẹ kế sao? Là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao?
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, Trần Nam Phương vội vàng làm trái với lòng: “Bà ơi, cháu hiểu ạ.”
“Con hiểu là tốt rồi, Ngọc Cẩm à.” Bà Diêu lấy một hộp gỗ đàn hương từ tay Ngọc Cẩm, đặt vào tay Trần Nam Phương. “Một chút quà nhỏ của ta.”
“Bà ơi?” Cô sửng sốt, vội vàng đẩy trở lại: “Con không thể nhận đâu ạt”
Dù bên trong có cái gì, nếu như cô nhận rồi thì làm sao giải thích cho Hà Minh Viễn đây.
Tại sao cô lại lấy anh, chính cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa, chuyện hôm nay bà Diêu mời cô đến có lẽ cô không thể cho anh biết được.
“Đứa nhỏ này.” bà Diêu cười hiên hậu: “Con đã kết hôn với Minh Viễn rồi thì mau gọi “bà nội” mới phải.”
Trân Nam Phương: “…
“Cô ba mau gọi đi ạ!” Ngọc Cẩm đứng bên cạnh chỉ điểm: “Bà chủ không †ùy tiện tặng quà cho người khác đâu.”
Dưới bốn ánh mắt chờ mong, cuối cùng cô cũng chỉ có thể mở miệng: “Bà, bà nội.”