Sau đó, bọn họ đến thuê phòng khách sạn, khi nằm trên giường, Trần Nam Phương mới nhớ tới Hà Minh Viễn, đột nhiên cô ngồi bật dậy.
“Cậu làm sao thế?” Đỗ Thanh Hoa giật nảy mình, vội vàng chạy tới kiểm tra thân thể cô: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không phải, tớ gửi tin nhắn cho Hà Minh Viên nhưng lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa trả lời tớ, anh ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho tớ.”
“Thế thì sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa phản đối, nói với Trần Nam Phương: “Là chồng của một người phụ nữ đang mang thai, anh ta không quan tâm vợ mình thì thôi còn cần anh ta làm gì nữa hả?”
“Nhưng mà… anh ấy có quyền có thế… nhỡ may…” Cô cau mày lại, quyết định gọi điện thoại cho Hà Minh Viễn: “Tớ vẫn nên gọi cho anh ấy xin lỗi thì hơn.”
“Cậu thật là!”
Gọi ba lần liên tiếp, Trân Nam Phương không gọi được, Hà Minh Viễn †ức giận thật rồi, hơn nữa, lần này sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
“Làm sao bây giờ?” Cô chu miệng lên, khóc không ra nước mắt.
“Ai da, không sao đâu!” Đỗ Thanh Hoa an ủi cô: “Cậu xin lỗi hay không xin lỗi thì cũng chẳng sao, anh ta giày vò cậu còn chưa đủ sao?”
Trần Nam Phương không nói được gì nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, không thoải mái lắm.
“Tớ đã nói với cậu rồi, Nam Phương à, phụ nữ đang mang thai kị nhất là tâm trạng không tốt, cậu nhất định phải để bản thân vui vẻ, thoải mái, con nuôi tớ mới lớn lên thật khỏe mạnh được.” Sau đó Đỗ Thanh Hoa thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nam Phương, tớ hỏi cậu…”
“Hả?”
“Nếu như tìm thấy anh cậu thật thì cậu định làm thế nào?”
“Đương nhiên là ly hôn với Hà Minh Viễn!” Trần Nam Phương bật thốt lên ngay, nói xong thì chính bản thân cô cũng sững sờ, lại hơi lưỡng lự: “Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt tới bé yêu, phải không?”
Lần đầu tiên cô ý thức được bé yêu trong bụng có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên cô phải suy nghĩ thật cẩn thận!
Vậy, cô phải làm sao?
Tiếp tục cuộc hôn nhân với Hà Minh Viễn sao?
“Nếu như anh ta quan tâm tới bé yêu thì tớ có thể không ly hôn, dù sao ở với ai cũng đều như nhau.
“Sao có thể giống nhau được?” Đỗ Thanh Hoa kêu gào, khuyên nhủ tận tình: “Tớ nhắc nhở cậu không phải để cậu nhân nhượng tất cả mọi chuyện, nếu thực sự không còn cách nào thì tớ dẫn cậu đi.”
“Chúng ta có thể đi đâu chứ? Tớ còn ba mẹ và anh trai nữa.”
“Bọn họ xứng với sự quan tâm của cậu sao?” Đỗ Thanh Hoa không khách khí chút nào: “Từ lúc cậu lên đại học, bọn họ gây ra bao nhiêu chuyện cho cậu, không phải tớ chán ghét họ, ví dụ như chuyện lần này của anh cậu không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Đôi mắt Trần Nam Phương tràn ngập sự đau lòng, mấy chuyện ba mẹ cô làm ra quả thực quá đáng, bọn họ chẳng coi cô là con gái của họ.
“Ngay cả Hà Minh Viễn, cậu cũng không cần phải sợ anh ta.” Đỗ Thanh Hoa nói tiếp: “Tuy rằng, quyền thế của anh ta rất lớn nhưng cũng không thể làm gì bên ngoài Việt nam được, thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy chuyện này thì vân hơi sớm, đợi đến lúc tìm được anh cậu thì tính tiếp.”