“Sao lại thế được?” Minh Vy nói: “Tôi lại thấy lúc cậu ba đi làm, rất muốn gọi mợ ba dậy.”
Cô liếc nhìn Minh Vy: “Nói linh tỉnh.”
Minh Vy vừa định giải thích thì thấy bảo vệ đưa Tô Thanh Nhã vào: “Quản lý Nhã?”
Trân Nam Phương nghe thấy vậy thì cũng quay đầu lại, hoài nghỉ nhìn đối phương: “Chị không vào họp sao?”
“Ở Việt Nam chị còn có chỗ đứng chứ ở đây thì không được như vậy.” Tô Thanh Nhã chế nhạo chính mình.
Thế nhưng không hiểu sao, Trần Nam Phương có thể nhìn thấy sự giả †ạo, thậm chí một chút căm ghét trong đó.
Cô hơi chau mày rồi lập tức hồi phục lại trạng thái bình thường, để Minh Vy đi rót nước.
“Chị, chị tìm em có việc gì không?”
Tô Thanh Nhã lắc đầu: ‘Không có việc gì, chỉ tìm em nói chuyện phiếm một chút thôi, không dễ gì mà gặp nhau được một lần.”
Trần Nam Phương cười nhạt phụ họa.
“Nam Phương, em với Minh Viễn…”
Nhìn thấy Minh Vy bê nước đến, Tô Thanh Nhã dừng lại, đợi Minh Vy đứng sang bên cạnh mới tiếp tục: ‘Không phải em đến nước Anh với Minh Viễn rồi thuận tiện đi chơi luôn sao?”
Cô vẫn mù mịt nên chỉ có thể cười ngại ngùng.
“Nam Phương, chị coi em là bạn nên mới nói với em chuyện này.’ Tô Thanh Nhã đột nhiên hơi hướng người về phía trước, đè thấp giọng nói: “Em biết trong đám bạn học của chúng ta còn ai ở nước Anh không?”
“Không biết.”
“Chị nghe nói Ngô Hà đang ở đây 0h Trong đầu Trân Nam Phương vang lên một tiếng nổ, Ngô Hà cũng ở nước Anh?
Hà Minh Viễn đầu tư khai phá ở đây cũng là vì Ngô Hà?
Trần Nam Phương thật sự không thể hiểu được những gì Hà Minh Viễn làm sau khi đến nước Anh.
Nếu như anh đến vì Ngô Hà, sao anh còn phải trêu chọc mình hết lần này đến lần khác?
Lẽ nào… Anh đã thay đổi thủ đoạn của mình?
Anh không muốn trực tiếp giày vò cô như trước nữa, mà biến thành để cô tự rơi vào bẫy?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng, không khỏi cảm thấy chấn động.
Lòng cô vô cùng đau khổ.
“Nam Phương?” Tô Thanh Nhã thử thăm dò: “Em không sao chứ? Em không muốn nghe tin tức của Ngô Hà sao?”
Dừng lại ba giây, cô ấy lại lên tiếng, giường như đang giải thích: “Chị nhớ hồi đại học các em là bạn tốt.”
Trần Nam Phương điều chỉnh lại cảm xúc: “Em với cô ấy là bạn tốt, chị có phương thức liên lạc của cô ấy không?”
Tô Thanh Nhã ngẩn ra, lắc đầu: “Chị chỉ nghe nói vậy, không biết liên lạc như thế nào.”