Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 215: Chương 215: Chương 216




Nhìn thấy cô, cậu ta chế nhạo: “Hiếm thấy đó nha, không biết lân thứ hai cô đến quán bar rồi thì có học được cách hưởng thụ không?”

“mm …’ Trong lòng cô nổi giận, nhưng không dám để lộ ra trên mặt, chỉ có thể nhắm mắt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tôi không tìm thấy bạn tôi…”

“Không thấy bạn mình thì cô nhất định phải chạy đến quán bar tìm à?”

Tiểu Hiên lập tức ngắt lời cô.

Trần Nam Phương ra sức gật đầu, “Tôi chắc chắn! Cậu biết Ôn Tứ Hiên đúng không? Tôi cầu xin cậu dẫn tôi đến gặp anh ta đi!”

Lời vừa dứt, dây thân kinh nhạy cảm của cô đã cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, nhưng chỉ khi bọn họ là thuộc hạ của Ôn Tứ Hiên, họ mới sợ Ôn Tứ Hiên chứ.

“Đi gặp Ôn Tứ Hiên? Để làm gì?”

“Bạn của tôi nhất định bị anh ta bắt!” Trần Nam Phương nhìn chằm chằm Tiểu Hiên: “Mấy ngày trước anh ta sai người lái xe máy tông tôi rồi bỏ chạy.

Bạn tôi tra ra được.”

“Sai người tông cô?”

“Đúng vậy, anh ta cũng đã bắt anh trai tôi đi rồi, vì vậy anh ta sợ tôi điều tra và tìm ra anh trai mình, anh ta sợ có thể sẽ phải ngồi tù.”

Gương mặt hung dữ của Tiểu Hiên giật giật, đáy mắt sáng lên: “Vì để tìm được bạn mình nên cô mới bịa ra một câu chuyện xuất sắc như vậy sao?”

“Sao cô không nói luôn là cả nhà cô đều bị Ôn Tứ Hiên bắt hết luôn đi!”

“Tôi không bịa chuyện, những gì tôi nói đều là sự thật.” Trân Nam Phương van xin một hồi, thấy Tiểu Hiên không chịu buông tha, cô không thể không tiếp tục uy hiếp: “Tôi biết trong mắt các cậu, Ôn Tứ Hiên là người đức cao trọng vọng, nhưng bây giờ anh ta đã làm chuyện phạm pháp rồi, nếu các cậu muốn che giấu cho anh ta thì cũng nên cân nhắc một chút.”

“Ha.” Tiểu Hiên cười xấu xa: “Này, nếu mà cô muốn báo cảnh sát thì còn chờ đến bây giờ sao.”

Trần Nam Phương sửng sốt, cô đúng thật đã quá ngây thơ, chỉ có cô mới xem những người khác như tờ giấy trắng vậy.

Cô siết chặt túi xách trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.

“Không phải lần trước cậu nói có hứng thú với bạn của tôi sao?” Cô không thể không bán đứng thể diện của mình: “Chẳng lẽ cậu không muốn cứu cô ấy sao?

Tiểu Hiên đột nhiên nhảy tới trước mặt Trần Nam Phương, nở một nụ cười thần bí: “Lần trước tôi có hứng thú với cô ấy, nhưng lần này lại có hứng thú với cô rồi, sao đây? Muốn cứu bạn của cô thì theo tôi?”

“Cậu…’ Đồ thần kinhI Cô không thể tin vào tai mình, nhưng ngay lập tức khó chịu, tại sao cô lại đến cầu xin một người xa lạ chứ!

Cô mở túi xách trong tay ra, thừa dịp cất điện thoại vào, cô lập tức lấy con dao gọt trái cây raI Kề dao vào cổ Tiểu Hiên!

“Đúng là điếc không sợ súng mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.