Trần Nam Phương rút tay lại, mím môi không nói.
“Có phải là do tên khốn Hà Minh Viễn đó không?” Đỗ Thanh Hoa như muốn làm nổ tung cả trái đất: “Tớ đi tìm anh ta, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.”
“Thanh Hoa, cậu đừng kích động như vậy.” Trần Nam Phương khuyên: “Chuyện này không liên quan gì đến Hà Minh Viễn.”
Cô thật sự không biết giải thích như thế nào, khai báo thành thật ư?
Nếu như cô không nói, với hiểu biết của cô với Đỗ Thanh Hoa, bạn thân cô nhất định sẽ không chịu để yên.
“Nam Phương, một người đàn ông bị che mắt bởi thù hận, cậu còn bao che cái gì nữa?” Đỗ Thanh Hoa giậm chân tức tối: ‘Đừng nói với tớ là cậu thích anh ta rồi nhé.”
Nhìn thấy Trần Nam Phương còn đang do dự suy nghĩ, cô ấy trừng mắt: “Nam Phương, cậu thật sự thích Hà Minh Viễn rồi sao?”
“Không phải, tớ không có, tớ…”
“Không phải sợ anh ta!” Đôi mắt của Đỗ Thanh Hoa đảo quanh: “Nếu như anh ta thật sự ra tay với cậu, tớ không đánh lại anh ta thì có thể đi tìm người giúp, Hiên đã nói…”
“Hiên nào cơ?” Cuối cùng Trần Nam Phương cũng không nhịn được nữa: “Người ở trong quán bar Destiny ấy chính là Ôn Tứ Hiên. Đó chính là người dùng dao làm tớ bị thương.”
Sau một hồi im lặng ngây ngốc, Đồ Thanh Hoa chửi một tiếng rồi quay người rời đi.
Trân Nam Phương biết cô ấy đi tìm Ôn Tứ Hiên để tính sổ, vội vã ngăn cô ấy lại: “Thanh Hoa, cậu đừng như vậy.”
“Không như vậy thì phải như thế nào? Giương mắt nhìn cậu bị ức hiếp sao?” Cô ấy vò đầu bứt tai: “Thái độ hôm nay của anh ta đối với tớ khác hẳn, vừa xin lỗi, còn nói nếu có chuyện gì thì tớ có thể đi tìm anh ta, tớ còn tưởng anh ta đã đổi tính rồi cơ! Không ngờ mình bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền.”
Nhìn thấy cô bạn thân tự trách như vậy, Trần Nam Phương chỉ có thể không ngừng an ủi bằng một giọng dịu dàng: “Cũng may mà hôm nay anh ta thả cậu về rồi, không chừng anh tớ cũng có thể quay trở lại.”
Tuy rằng Đỗ Thanh Hoa rất tức giận, thế nhưng nghe bạn tận tình khuyên bảo như vậy, chỉ có thể dừng lại, dù sao cũng không thể để Trần Nam Phương bị thương và chịu thiệt một lân nữa.
“Đợi đến ngày mai xem sao, nếu như anh ta không thả anh cậu ra, tớ sẽ hành động!”
“Cậu bớt giận trước đã.” Trần Nam Phương võ vào lưng cô ấy: “Anh ta đã thả cậu ra theo lời anh ta nói, về điểm này, tớ không thấy anh ta có tội ác tày trời nữa.”
“Cậu toàn nghĩ tốt cho người khác thôi.” Đỗ Thanh Hoa thở dài, năm lấy cánh tay của bạn tốt, xin lỗi: “Nam Phương, đều tại tớ không tốt, quá kích động rồi, hại tới cậu…
Trần Nam Phương gật đầu: “Không được nói những lời như vậy, chúng ta là bạn tốt cả đời, không ai được có chuyện gì cả”
Đỗ Thanh Hoa gật đầu phụ họa.
Hai người bàn bạc cùng quay về biệt thự, trên cả quãng đường Trần Nam Phương đều căn dặn Đỗ Thanh Hoa: “Đợi đến khi gặp Minh Vy cậu nhất định nói cả tối qua cậu ở cùng tớ, nếu không cô ấy sẽ rất lo lắng.”
“Biết rồi, cậu nói mấy lần rồi.” Đỗ Thanh Hoa dựa vào ghế: “Đứa nhỏ này rất đơn giản, không ngờ bên cạnh Hà Minh Viễn vẫn còn người như vậy.”