Người nằm bên trên là Hà Minh Viễn.
Não Trần Nam Phương vẫn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã xông về phía trước: “Hà Minh Viễn anh làm sao vậy?”
Đúng lúc anh vẫn còn tỉnh, đôi mắt đen nhìn Trần Nam Phương chằm chằm.
“Sao lại bị thương vậy?” Cô căng thẳng hỏi: “Chỉ có thể nằm thôi sao?
Đau ở đâu? Có cần kiểm tra lần nữa không?”
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Hoàng Bách, có một lực lớn kéo cô xuống, ấn cô vào ngực.
“Hà Minh Viễn, anh…”
“Đừng động đậy.” m thanh của anh khàn khàn, sức lực lại mạnh đáng kinh ngạc.
Trần Nam Phương không thể động đậy, cả trán đổ đầy mồ hôi, bởi vì tay của Hà Minh Viễn đang ấn vào vết thương của cô.
Ngoài việc nhịn đau, Trần Nam Phương còn phải trấn an Hà Minh Viễn.
“Bác sĩ Bách đang ở đây, anh có chuyện gì có thể…”
“Không được đi, anh ngủ một lúc.”
Giọng nói khàn khàn của anh ngắt lời cô.
Nói xong, hai mắt anh nhắm lại.
Ngay cả sức lực ở tay cũng không thấy đâu nữa.
Trần Nam Phương đứng thẳng người dậy, cô lảo đảo suýt nữa ngã, may mà có Trịnh Hoàng Bách đỡ cô.
“Anh ấy bị sao vậy? Không phải là hôn mê đấy chứ?” Lúc này cô mới nhận thức được vấn đề: “Sao lại ngủ nhanh như vậy?”
“Ảnh hưởng của thuốc gây mê.”
=.
Trịnh Hoàng Bách sờ mũi, trong lòng tự nhủ người phụ nữ này thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu.
Anh Viễn vì muốn gặp cô mà chống cự với thuốc mê đến tận bây giờ.
Có điều khi nhìn thấy bộ dạng lờ mờ, lo lắng của Trân Nam Phương, anh ta cũng không nói nhiều nữa, sớm muộn gì cô cũng nhận ra được tâm ý của Hà Minh Viễn.
“Chị dâu, tôi sẽ sắp xếp anh Viễn tới nơi khác, tránh để có người phát hiện ra anh ấy bị thương.”
Trần Nam Phương ngây người, sau đó lập tức gật đầu, Hà Minh Viễn là tổng giám đốc của Tập đoàn Kim Địa.
Một khi ngoài kia biết được anh đang bị thương, e rằng sẽ có người lợi dụng cơ hội này để lật đổ anh.
“Vậy thì đi thôi.”
Cô không nói gì. Chuyện này liên quan đến tương lai của Tập đoàn Kim Địa, Trân Nam Phương cũng không biết nơi mình đang đến là đâu, cô luôn ngồi cạnh Hà Minh Viễn đang hôn mê.