Nhưng mà điều khiến cô giật mình đến mức không biết làm thế nào chính là lúc đến giờ, Hà Minh Viễn thật sự muốn cô phải thay thuốc cho anh, thậm chí còn đuổi luôn cả đám người Trịnh Hoàng Bách đi.
“Này…” Trần Nam Phương ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn anh: “Hà Minh Viễn anh đừng có giở chứng như thế nữa có được không? Bây giờ anh đang trong thời kì phải chữa bệnh, lỡ như bị em làm lung tung cho hỏng việc, thì thân thể của anh phải làm sao bây giờ!”
Người nào đó bày ra vẻ mặt âm u không thèm nói một lời nào.
Trân Nam Phương tận tình khuyên bảo, còn nhượng bộ với anh: “Nếu không thì thế này đi, đợi hai ngày nữa khi vết thương đã tốt hơn một chút rồi, thì em sẽ giúp anh thay băng, có được không?”
“Không được.” Hà Minh Viễn kiên định lắc đầu: “Nơi mân cảm như thế, vẫn nên để cho bà xã mình thay là hợp lý nhất.”
“Anh nói đúng, nếu như em là bác sĩ thì chắc chắn em sẽ không từ chối.
Nhưng mà…
“Em là bác sĩ.” Anh cắt ngang lời cô, còn cưng chiều giữ chặt tay cô nói: “Chuyên môn chữa trị cho anh.”
Trần Nam Phương thật sự bó tay hết cách với anh, người bình thường như cô làm sao có thể thay đổi được quyết định của Hà Minh Viễn.
Cô đành phải chịu đựng, một lần nữa vén chăn lên, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, muốn tháo băng gạc quanh chỗ bị thương ra…
“Em có thể mạnh tay hơn một chút.”
“Em không dám” Giọng nói của Trân Nam Phương hơi run rẩy, pha chút cầu khẩn: “Nếu không thì em vẫn nên gọi bác sĩ điều trị của anh tới thì hơn.
Hà Minh Viễn đưa tay chỉ chỉ phía chân giường, nói với cô: “Đưa cho anh con dao.”
“Anh định làm gì? Anh làm được không?”
“Có thể, thay thuốc.” Anh trả lời rất đơn giản.
Trần Nam Phương lập tức chấp hành, cô cho rằng anh chê cô vụng vê lóng ngóng, muốn tự mình làm, thế nhưng hóa ra tất cả chỉ là do cô tự suy diễn.
Hà Minh Viễn nắm chặt tay của cô, đưa xuống chỗ quấn băng bên dưới: “Anh giúp em.”
“Đừng… AI”
Đang lúc hai người giằng co, Trần Nam Phương không khống chế được sức lực, nên ngón tay chọc thẳng vào chỗ mãn cảm nào đó của anh!
“Em xin lỗi, Hà Minh Viễn.”
“Bà xã, em có thấy hài lòng không?”
Sắc mặt cô biến đổi trong chớp mắt, lúc đỏ lúc trắng. Đương nhiên là cô hiểu ý anh là gì, dù sao thì phản ứng ở nơi đó của anh vẫn còn đang bày ra sờ sờ trước mắt cô.
“Em… Để em thay băng cho anh!”
Trần Nam Phương cảm thấy rất xấu hổ, cô dùng sức xé toang băng gạc ra, cho đến khi cô nhìn thấy vết thương chảy khá nhiều máu của anh, trái tim đập mạnh hơn một chút, theo bản năng thốt ra: “Nặng quá, có phải là rất đau không?”
“Sau này ngày nào bà xã cũng yêu thương anh như thế thì anh sẽ hết đau.”