“Không có gì, anh ta chỉ dặn dò tôi là trên đường đi chú ý an toàn.” Cô không mặn không nhạt đáp lại.
“Cái này còn cần cậu ta nói sao.”
Anh liếc nhìn Minh Phúc đang ngồi ở ghế lại: “Anh sẽ để ý đến em hơn.”
“..m …” Trần Nam Phương cảm thấy không thể tin nổi. Anh để ý đến mình sao? Không làm phiền đến cô đã là tốt lắm rồi.
Mấy ngày nay, không biết là ai luôn nghĩ hết cách này đến cách khác để bắt cô phải làm việc.
“Không tin à?”
Cô không lên tiếng bởi vì điện thoại di động reo, lại là điện thoại của bà Diêu.
“Bà nội vừa gọi em liên nghe máy.”
Hà Minh Viên vừa chêu đùa cô vừa thờ Ø nói.
Trân Nam Phương không biết phải làm sao, điều chỉnh giọng rồi nghe máy: “Con chào bà nội.”
“Phương, khoảng thời gian này, con ở cùng với Viễn sao? Bà nội nghe nói nó bị thương?”
“Không có đâu bà.” Cô liếc Hà Minh Viên một cái: “Con vẫn ở cùng với anh ấy, anh ấy rất khỏe. Chỉ có điều công việc hơi bận rộn một chút.”
“Thật sao?” Giọng nói của bà Diêu không mấy tin tưởng, một lát sau lại thay đổi: “Bà nội tin Phương, con nói nó không sao thì nhất định là không sao rồi.”
Trân Nam Phương rủ mắt, cảm thấy thật có lỗi với bà nội.
“Thăng nhóc kia có ở bên cạnh con không? Bảo nó nghe điện thoại đi.”
Cô đưa điện thoại di động đến nhưng người nào đó không cầm lấy mà lại năm tay cô rồi đặt sát vào tai mình: “Bà nội, là con không tốt, cứ mải bận rộn bên ngoài mà không gọi điện thoại cho bà được… Đương nhiên là con phải đối xử tốt với vợ con rồi. Trước đó, con có bảo cô ấy về ở cùng bà nhưng mà cô ấy cứ nhất định không chịu rời xa con.”
Lỗ mũi Trần Nam Phương co rút, cô chỉ ước không nhìn thấy anh.
“À, bà nội có chuyện muốn nói với con.” Trân Nam Phương nghe xong, lập tức trở nên gấp gáp.
Bà nội lại trực tiếp nói rõ muốn gặp Trân Nam Phương.
“Bà nội con… Con với Minh Viễn đã nói chuyện với nhau rồi ạ. Hôm nay, hai đứa con sẽ trở vê nhà.” Gô liếc Hà Minh Viễn, nói láo.
“Nếu đã vậy rồi thì để ngày khác đi.”
Ngược lại, bà Diêu lại rất sáng suốt nói “Về nhà thì ở lại lâu một chút, bà nội rất nhớ con.”
“Con biết rồi à, nhiều nhất là ở một đêm rồi về thôi ạ.” Sau khi cúp điện thoại, Trần Nam Phương không dám quay đầu lại nhìn ai đó, nhưng cô cũng biết là không thể chạy thoát.
Nhưng lại một hồi rồi mới mở miệng ñØP 2101118 “Có thể về nhà nhưng không được ở lại.” Hà Minh Viễn cướp lời, lên tiếng trước.
Trần Nam Phương nghiêng đầu, đảo mắt nhìn. Lời này của anh là chấp nhận lời nói láo của cô sao? Không truy cứu à?”
“Có dùng cái biểu cảm này nhìn tôi thì tôi cũng không tha cho em đâu.” Anh dán vào tai cô nói nhỏ, âm thanh trâm thấp dễ nghe, từng chữ từng chữ chậm rãi rót vào trong tai.
Cô khẽ run rẩy, vội vàng ngồi thẳng, không để ý đến anh nữa.
Rất nhanh đã đến thành phố. Minh Phúc đưa Trân Nam Phương đến cổng khu của bà Hạnh và ông Hải trước. Sau đó, anh ta lái xe đưa Hà Minh Viễn đến Tập đoàn Kim Địa.