Cô không dám nghĩ tới chuyện tiếp theo, không khỏi đưa tay vuốt ve bụng dưới, mọi thứ dường như càng ngày càng phức tạp.
Con ơi, bà Diêu.
Cô không thể làm cho một người già buồn, huống chỉ là làm oan cho đứa bé của mình, nhưng Ngô Hạ đã trở lại, cô phải làm sao?
Đang suy nghĩ, cằm cô lại nâng lên, Trần Nam Phương nhìn thấy khuôn mặt có thể mê hoặc mọi người của Hà Minh Viễn: “…”
“Sao lại ngồi đến ngẩn ngơ thế?”
Anh nói và hôn: “Nhớ tôi rồi sao?”
“Không!” Cô phủ nhận ngay lập tức.
Anh nhướng mày, tâm mắt rơi vào điện thoại di động của cô: “Vậy là nhớ Hoàng Phong?”
Trần Nam Phương nhướng mắt liếc Hà Minh Viên, cảm thấy rất tức giận trước sự dụ dõ và trêu chọc của anh.
Do đó, cô không phản ứng gì.
“Em muốn đi ra ngoài.”
“Ồ? Đi gặp Hoàng Phong sao?”
Trần Nam Phương cắn mạnh môi dưới, thẳng thắn nói: “Em đi gặp anh trai.”
Không hiểu vì sao, cô chợt thấy ánh mắt của Hà Minh Viễn thoáng qua, cảm giác như thể cô biết điều gì đó nhưng không thể nói ra.
“Tôi sẽ ở bên cô.” Anh nắm lấy tay cô và nhẹ nói.
“Không cần.” Trần Nam Phương muốn giấy dụa, cô không biết mục đích đi theo của anh, muốn dùng anh trai chống lại cô cũng không được.
“Hả? Cô chắc chứ?” Hà Minh Viễn không hài lòng, dùng sức kéo người ôm vào lòng: “Cô không cần chồng cô đi cùng, nhưng lại muốn Hoàng Phong đi cùng?”
Trần Nam Phương phồng má: “Hà Minh Viên, anh đừng nói bừa! Em không bảo anh ta đi cùng, chỉ là muốn gặp anh tải!”
Cô chỉ muốn đảm bảo rằng anh trai mình được an toàn, để cô có một lời giải thích với ông Hải và bà Hạnh.
“Gọi tên chồng thuận miệng nhỉ?”
“,” Cô do dự mím môi: “Em không có ý gì khác, ai bắt anh nói nhảm.”
“Không thích Hoàng Phong sao?”
Trân Nam Phương hung hăng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn: “Hà Minh Viễn, anh…”
Cô nhìn anh với ánh mắt tức giận đến mức đỏ lên, dứt khoát từ bỏ giải thích, dù sao có giải thích thì kết quả cũng không khả quan: “Em không thích anh ta, nhưng là anh không cần đi cùng em. Em biết anh có chuyện phải làm.”
Nói xong, cô rút tay ra khỏi anh, quay người bỏ qua anh.
Không ngờ, Hà Minh Viễn ôm lấy cô từ phía sau, dùng từ tính sờ lên tai của cô: “Vợ nói cho tôi biết, em biết tôi có chuyện gì cần làm sao?”