“Ai cho cô can đảm đến chỗ tôi ngắm cảnh như thế?” Giọng nói buồn bực u ám vang lên.
Trần Nam Phương chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thật ra cô cũng quên mất bản thân đang phải đối mặt với Hà Minh Viễn, bước nhanh tới lấy lòng anh: “Xin lỗi ông xã, anh đói bụng chưa? Em có nấu chút canh cho anh.”
Anh liếc nhìn cô, sau đó lại tiếp tục giải quyết công việc, xem như cô không hề tồn tại ở đấy.
Cô cúi đầu hít sâu một hơi, cô biết anh cố tình làm như vậy để bắt cô phải đứng đó chờ đợi anh, thế nhưng cô bất cẩn vô tình nhìn thấy văn kiện đặt trên bản, dòng chữ Công Ty Kim An vô cùng cay mắt đập vào mắt cô.
“Anh định hợp tác với Lý An sao?”
“Cô quản tôi đấy à?”
Trần Nam Phương chợt cảm thấy hối hận khi hỏi như vậy, nghe Hà Minh Viễn đáp lại, lại càng thấy hụt hãng hơn, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em, em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy tập đoàn Gemdale không nên hợp tác với một kẻ xấu xa như ông ta.”
“Lại đây.” Anh vứt cây bút đang dùng để ký tên trên tay đi, lười biếng ngả lưng dựa lên chiếc ghế xoay.
Không biết tại sao cô lại run lên, trực giác mách bảo cô rằng có chuyện nguy hiểm đấy, nhưng cô không thể nào từ chối, chỉ có thể chật vật bước về phía anh: “AU”
Hà Minh Viễn giật lấy lồng giữ nhiệt trong tay cô, ném đi rồi kéo người ngồi lên đùi mình.
“Anh…” Cô chợt nhớ đến lời “răn dạy”
ban nãy của mẹ, lời chất vấn đặt trước cửa miệng cũng chỉ có thể đành nuốt ngược về, nhưng cũng không muốn thuận theo ý anh nên đành thấp giọng nói: ‘Canh đã nấu được một lúc rồi, sẽ nguội mất.”
“Trần Nam Phương, cô đang giả vờ cái gì vậy?” Anh mất kiên nhân hỏi: “Cô học bôi nhọ cậu cô chỉ để lấy lòng tôi sao?”
“Em không có bôi nhọ ông ta!” Cô kích động hét lên.
Lý An là một tên khốn nạn!
Trần Nam Phương thu lại đôi chân dài, khó khăn quỳ xuống bên cạnh Hà Minh Viễn.
Hết sức lúng túng.
Lời phản bác vừa rồi rõ ràng đã khiến anh tức giận, bàn tay nóng rực của anh đặt lên lưng cô nhưng lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“Không phải sao?” Anh cười lạnh: “Mang theo canh đến hỏi về việc hợp tác với Lý An, đây đều là trùng hợp à?”
“Rõ ràng là anh để cho ba mẹ em đến biệt thự…’ Trần Nam Phương nói đến đây thì chợt dừng lại, dường như đã hiểu ra điều gì.
“Ba mẹ cô đến biệt thự của tôi?”
Hà Minh Viễn véo lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô một cái, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Rõ bẩn thỉu!”
Cô cảm thấy có chút chán nản, hoá ra là cô bị tính kế, lần này đã bị Lý An tính kế rồi.
“Không phản đối?”
“Xin lỗi… Cô hạ thấp mình nói xin lôi: ‘Em sẽ dặn ba mẹ từ nay không đến nữa.”
Anh bóp chặt cằm cô, đôi mắt đen láy hơi nheo. lại đây vẻ nguy hiểm: “Trần Nam Phương, tôi thật sự không ngờ rằng khả năng diễn xuất của cô đã lên được đến trình độ này rồi cơ đấy!”