“Đừng nóng giận, nếu cô làm tổn hại đứa bé, tôi lại càng không muốn gặp em gái mình.”
“… Trần Nam Phương sững sờ, trợn mắt ngoác mồm nhìn Ôn Tứ Hiên, vì sợ nghe sót chữ nào: “Anh, anh, anh…”
“Được rồi, không cần kinh ngạc như vậy, Đồ Thanh Hoa là em gái của tôi, cô không thấy chúng tôi rất giống nhau sao?”
Không giống.
Rất không giống.
Mặc dù người bạn tốt của cô Thanh Hoa cũng rất cứng cáp, giống như một cô nàng tomboy, nhưng đó chỉ là ngoại hình và nội tâm của cô ấy lại hoàn toàn tỉnh tế.
Vì vậy, Trần Nam Phương không thể thuyết phục được chính mình tin lời của Ôn Tứ Hiên. Cho đến khi anh ta lấy ra một tờ giấy, đó là báo cáo thẩm định mối quan hệ, và kết quả ghi trên đó là mối quan hệ di truyền.
“Làm sao có thể?” Cô bình tĩnh: “Thanh Hoa đã biết chưa?”
Ôn Tứ Hiên thu tờ báo cáo thẩm định lại: “Không dám nói, tôi sợ cô ấy gạt đi.”
… Trân Nam Phương ngẩn ra, có điều, Ôn Tứ Hiên uy lực đến vậy lại chịu thừa nhận anh ta đang sợ hãi.
“Qua một thời gian hẫn nói, tôi muốn vun đắp mối quan hệ trước.” Anh ta đến gần cô: “Vì vậy, tôi cần cô giúp tôi xây những cây cầu.”
Trân Nam Phương chớp mắt, lần đầu cảm thấy trên khuôn mặt kinh khủng của anh ta lại không có dáng vẻ đáng sợ như vậy nữa.
Nhưng cũng chưa có hứa trực tiếp với anh ta: “Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”
“Vậy thì tôi làm phiền cô rồi.” Ôn Tứ Hiên trở nên rất khách sáo: “Bây giờ cô có kế hoạch gì? Hay tôi đưa cô về?
Trần Nam Phương liếc anh ta một cái, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi tự đi được.”
“Cô có chắc không?” Anh ta ta lại trở thành một kẻ ngốc: “Cô không sợ người anh em tốt của tôi… “
Cuộc trò chuyện được nửa dừng, anh ta ta tạm ngưng.
Vẻ mặt vừa mới khôi phục lại của Trần Nam Phương trở nên khó chịu: “
Anh có biết là bản thân có EQ thấp?”
Ôn Tứ Hiên sững sờ một hồi, sau đó tự biện bạch: “Tôi đây không phải là sở hữu EQ thấp, mà là để cho cô tự rèn luyện trái tim mạnh mẽ của mình, không vì những kẻ cặn bã không xứng đáng mà giao tim mình ra.”
Cô không nói gì, ban xuống một lệnh trục xuất: “Chuyện của anh tôi cần một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ”
“Hết.” Anh ta bất mãn huýt sáo, xoay người rời đi. Nam Phương vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền thấy một chiếc Bugatti màu đen đang đến bên cạnh mình, trái tim cô đột nhiên tăng tốc. Đây không phải là của Hà Minh Viễn sao?
Xe hơi?
Anh… Đến tìm mình sao?
Trong một khoảnh khắc, cô không biết nói như thế nào, cũng không biết giải quyết ra làm sao. Nhưng lúc xe dừng lại, cửa sổ hạ xuống, cô nghe trong lòng có chút thất vọng.