Trần Nam Phương cầm lấy bình rượu chỉ vào anh ta: “Còn động tay động chân tôi sẽ kiện anh, cho anh ngồi tùi”
“Ngồi tù?” Tân Anh Huy chậm rãi đi tới: “Trần Nam Phương, tôi thấy cô đúng là không biết mình mang họ gì rồi?” Anh †a đột nhiên đi nhanh tới, nắm lấy cổ tay Trần Nam Phương: “Không phải cô muốn cho tôi ngồi tù sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm cô tàn dại rồi hiến dâng cho cậu.”
“Anh là đồ khốn nạn!” Đỗ Thanh Hoa vùng vãy đứng lên khỏi mặt đất, nhưng vết thương khá nặng, không gượng dậy được, chỉ có thể hét vào mặt vài còn lại: “Các người có còn chút lương tâm thì hãy loại đồ cặn bã này ra khỏi xã hội đi.”
Có thể là mọi người đều nhìn thấy Tần Anh Huy trừng mắt dáng vẻ điên cuồng thì đều không dám lại gần.
Đầu óc Trần Nam Phương ong ong, cô không còn hy vọng vào bất kỳ ai, càng quên đi sợ hãi, cô kìm nén cơn đau, đưa chai rượu sang tay còn lại hướng về phía Tẩn Văn mà ném, đồng thời hét to: “Tôi sẽ không để anh tổn thương Thanh Hoa,càng không cho phép anh tổn thương tôi!”
“Cô muốn tìm cái chết à?” Tân Anh Huy hung hãn nói.
Trần Nam Phương đang tự nghĩ rằng mình cũng sẽ đổ máu tại chỗ thì cảnh sát đến, cô đã cứu được mạng sống của đứa con trong bụng.
Bọn họ đều bị cảnh sát đưa đến bệnh viện xử lý vết thương trước, khi cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của bạn mình thì cảm thấy chân tay lạnh toát.
“Thanh Hoal” Trần Nam Phương rưng rưng muốn khóc “Cậu dũng cảm nhất mà, Nam Phương, tớ không cho phép cậu khóc!”
Đỗ Thanh Hoa trời sinh lạc quan, dù toàn thân chỗ nào cũng đau nhức nhưng miệng vấn cười toe toét: “Tớ vốn dĩ không sao, chỉ là chảy chút máu, ngày mai là khỏi rồi.”
Trần Nam Phương trước giờ vẫn tin cô ấy, không ngờ rằng sau khi nói xong câu đó Đỗ Thanh Hoa liền ngất đi, sau đó nghe tiếng bác sĩ hô lên bụng đang.
chảy máu rồi, rồi đẩy quay lại phòng cấp cứu.
“Thanh Hoa” Trân Nam Phương đuổi theo vào đến cửa thì bị ytá chặn lại.
Cô nhìn chăm chăm vào chiếc đèn cấp cứu đang sáng, một lát sau thì ngã khụy xuống đất,miệng không ngừng cầu nguyện: “Thanh Hoa, cậu không được xảy ra chuyện, tớ chỉ có cậu là bạn thôi, đừng bỏ rơi tớ…”
Trước mắt cô nhòe đi, hiện lên hình bóng Dạ Hành rời khỏi cô.
Từ lúc Ôn Tứ Hiên nhận điện thoại của Trần Nam Phương, anh ta đang làm sao để gọi điện thoại cho cô, nghe được giọng nói của cô, đến nỗi máu nóng dâng trào suýt chút nữa đã chọc thủng cả trần nhà của quán bar Tháng Mười.
Khi anh ta vội vàng đến bệnh viện, Đỗ Thanh Hoa đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu rồi, được đưa thẳng tới phòng hồi sức, còn Trần Nam Phương ở ngoài nước mắt không ngừng rơi.
“Trong bụng cô đang có đứa bé.” Ôn Tứ Hiên nén giọng an ủi cô một câu: “Đừng ở đây đợi cô ấy ra, đợi cô ấy ra thì con đỡ đầu của cô ấy đã không còn nữa rồi.” Trân Nam Phương mắt sưng lên,vừa tủi thân vừa bất lực nhìn anh ta: “Làm sao giờ? đều tại tôi không tốt, là tôi đã liên lụy Thanh Hoa, tôi biết tôi đúng là sao chổi mà, những người thân bên cạnh tôi đều gặp đen đủi.”
Ôn Tứ Hiên nhíu mày: “Không được nói bậy.”
Sau đó anh ta giữ lấy vai cô và nói băng giọng hết sức nhỏ nhẹ: “Trước tiên hãy nói cho tôi biết vê tình trạng của Thanh Hoa, tại sao lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt?”