“Thanh Hoa!” Trần Nam Phương vùng ra khỏi người Hà Minh Viễn, chạy lại giường bệnh, sốt ruột nói: “Cậu đừng chạy lung tung, lại chảy máu rồi, cậu ngồi yên đó, tớ đi gọi bác sĩ!”
Không cần cô đi thì một nhóm người nối gót tiến vào, dường như không biết phòng bệnh vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Không cần nữa!” Hà Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Minh Phúc, đem cô ấy đi!”
Trân Nam Phương bị lời nói của anh dọa cho hoảng hốt, dây thần kinh bị kéo căng lên: “Cái gì mà đem cô ấy đi? Tại sao lại phải đem cậu ấy đi?”
“Tên chết tiệt, anh đừng có không có việc gì làm, lấy việc công báo thù riêng!” Thanh Hoa trừng anh.
Hà Minh Viễn đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn, tiếp tục bước về phía Nam Phương, cầm lấy tay cô, nói: “Cái bệnh viện rách nát này anh một phút cũng không muốn ở lại!”
“..” Trần Nam Phương nghĩ một lát, ánh mắt đầy cảm kích, thì ra anh muốn giúp bạn tốt đổi bệnh viện khác, suýt nữa thì cô đã hiểu lầm anh rồi.
“Thật đáng!” anh cúi người xuống hôn lên gò má cô, nháy mắt liền ngẩng lên, dư quang liếc nhìn Trịnh Hoàng Phong một cái.
Mắt… chớ?!
“Nghe anh nói nhiều như vậy, câu này nghe lọt tai nhất!” Thanh Hoa không quan tâm vết thương trên người, đưa ra ủng hộ.
Ôn Tứ Hiên hút một hơi thuốc, người phụ nữ này thật là có một trái tim rộng lớn, có thể dùng “hai” để hình dung.
Anh cúi đầu nhìn bà Hạnh bị dọa cho sắp tiểu ra quần, một cỗ chán ghét nảy sinh, phất tay, trực tiếp đến bên cạnh giường bệnh của Thanh Hoa.
“Này, anh muốn làm cái gì?” Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chăm: “Đừng có thừa cơ làm hại người tàn phế!” “Yên tâm, cô không có tàn phế, chỉ.
có già thôi.” Ôn Tứ Hiên nhìn cô một cái, ‘ nhún nhún vai.
“Mẹ kiếp… đừng chọc tức bà đây!”
Thanh Hoa khua nắm tay.
Làm cho Nam Phương đứng ở phía sau đổ một thân mồ hôi, luôn miệng dặn dò Thanh Hoa: “Thanh Hoa cậu cẩn thận một chút, đừng loạn động, sẽ chảy máu đó, sẽ đau đói”
Hà Minh Viễn hung hãn nhìn Thanh Hoa, nhưng mà nhìn ánh mắt tiết lộ một chút ghen ghét đố kị, vợ của anh đặc biệt quan tâm người khác.
Đều không thèm nhìn anh!
Anh cũng không thèm nói gì hết, sải một bước dài, cong eo bế Trần Nam Phương lên, liền nghe cô kinh hô lên, theo bản năng ôm chặt cổ anh.
Ừm, không sai, ôm rất chặt.
“Em… em không cần ôm!” Nam Phương hoàn hồn trở lại liền muốn từ chối: “Em cũng không phải là bệnh nhân.
“Em không phải là bệnh nhân, em là bác sĩ.
Lông mày thanh tú của cô cau lại, không thể lý giải nổi.
“Bác sĩ chuyên trị bệnh cho anh.”