Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 304: Chương 304: Chương 305




“Hoàng Phong, từ bỏ tôi đi, anh sẽ phát hiện những điều tốt đẹp thuộc về chính bản thân anh.”

Anh ta mỉm cười, lắc đầu: “Nam Phương, tôi sẽ không để cô khó xử, nhưng cô phải nhớ kỹ, tôi mãi mãi ở phía sau lưng cô, bất cứ lúc nào cô cần tôi thì hãy nhớ quay đầu lại”

Ngay sau đó, anh ta buông lỏng tay ra.

Vai Trần Nam Phương đã được thả lỏng nhưng trong lòng cô như có tảng đá ngàn cân đè nặng xuống, cô không chịu nổi tình cảm sâu nặng như thế này!

“Trở lại với Thanh Hoa đi.” Trịnh Hoàng Phong giả bộ thoải mái mà dỗ cô: “Tôi thật ao ước tình bạn giữa hai người.”

Khóe miệng cô giật giật, cuối cùng cô cũng không nói gì nữa, trở vê phòng bệnh.

Thấy cô bạn thân vẫn còn đang ngủ, Trần Nam Phương lấy điện thoại ra bắt đầu tiến hành kế hoạch trong đầu…

“Nam Phương, bây giờ là mấy giờ rồi hả?” Đồ Thanh Hoa ngây ngốc nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ: “Mình ngủ lâu vậy sao?”

Cô ngừng bút trên tay lại, đi tới cạnh giường bệnh: “Đúng vậy đó, y tá tới đổi túi truyền dịch cho cậu mà cậu cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng mà cậu phải nghỉ ngơi thật nhiều thì vết thương mới hồi phục nhanh chóng được.”

Đồ Thanh Hoa thấy không sao hết, gật đầu: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tớ đang tra xem còn bao nhiêu sản nghiệp của nhà họ Trần được đặt dưới tên Lý An.”

“Nam Phương, cậu?” Đỗ Thanh Hoa trừng mắt ngạc nhiên: “Cậu đừng vì tớ mà đi điều tra này kia, cậu đang là phụ nữ có thai đó, bồi bổ tĩnh dưỡng cho con nuôi tớ thật tốt là được, đợi tớ khỏe rồi thì tớ sẽ tự mình tìm cách xử lýtên rác rưởi Tân Anh Huy kial” “Tớ làm vậy không hoàn toàn vì cậu.” Trần Nam Phương quay đầu nhìn Ì về phía cửa sổ: “Mà vì cuộc sống bình yên sau này.”

Với sự hiểu biết của cô về nhà họ Trần trong hơn hai mươi năm qua thì cô biết chắc chắn bọn họ sẽ không chịu dừng tay, cho dù không công khai làm gì nhưng nhất định sẽ lén lút giở trò xấu, cô không muốn khi bụng cô lớn hơn, hành động không tiện lại còn bị bọn họ tính kế hãm hại.

Cô càng không muốn khi bé yêu được sinh ra sẽ phải chịu ấm ức.

“Được!” Đỗ Thanh Hoa nắm chặt tay cô: “Nam Phương, chỉ cần cậu nghĩ kỹ rồi thì tớ sẽ luôn bên cậu!”

“Đương nhiên là tớ đã nghĩ kỹ rồi, cậu hiểu tớ mà, trông tớ yếu đuối thế thôi chứ tớ không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp.” Trần Nam Phương mỉm cười nhẹ.

Đỗ Thanh Hoa gật đầu: “Vâng vâng vâng, Nam Phương của chúng ta mà cứng lên thì không ai có thể địch nổi!”

Hà Minh Viễn không có cảm xúc gì, đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ly rượu sóng sánh trong tay anh.

Đã hơn chín giờ, Trân Nam Phương vân chưa về, xem ra cô quyết tâm không quay lại rồi.

Người phụ nữ đáng ghét!

Anh không nên nhớ cô.

“Cậu chủ… Minh Phúc khom người xuống, hơi do dự, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Có chuyện thì nói mau lên!” Hà Minh Viễn không hài lòng: “Lề mề như Vậy, cậu nên ra ngoài rèn luyện một chút, học hỏi thêm kinh nghiệm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.