Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 70: Chương 70




Bà nói xong, không đợi Hà Minh Viễn trả lời đã dập máy.

“Cuối cùng con bé cũng có thể thoải mái hơn rồi.” Bà Diêu nhìn Ngọc Cẩm: “Bà nói xem thằng nhóc thối kia giờ đang thế nào nhỉ?”

Ngọc Cẩm lắc đầu: “Tôi cảm thấy chắc cũng không có biểu tình gì đặc biệt.”

“Vậy thì thêm ba tháng nữa!”

“Bà chủ, bà nói cậu ba…”

Bà Diêu xua tay: ‘Dù sao cũng phải cho nó thời gian buông bỏ chuyện cũ trong quá khứ, hơn nữa, nhà họ Hà chúng ta cũng chưa từng đuổi con dâu đi bao giờ đâu đấy.”

Sau khi phân tích mối quan hệ rắc rối trong chuyện này một lúc, Trân Nam Phương quyết định ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong viện điều dưỡng.

Cô chỉ thông báo cho người bạn thân là Đỗ Thanh Hoa, người vẫn luôn ủng hộ, giúp đỡ cô.

Về phần cha mẹ của cô, Trần Nam Phương chọn giấu họ, dù sao bọn họ cũng chỉ biết thúc giục cô cứu anh trai mình ra, ngoài ra thì chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.

Cứ như vậy, cô đã có một tháng thật bình yên, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Bởi vì con người đều luôn có xu hướng sẽ suy nghĩ lung tung mỗi khi rảnh rồi, Trần Nam Phương lại càng là một người hay suy nghĩ như vậy, cô vẫn kiềm lòng không được mà nghĩ đến người kia.

Càng nghĩ lại càng đau lòng.

Họ đã từng giao hẹn gặp nhau ở trường đại học, anh ấy đã không đến gặp cô mà chọn đi nhập ngũ, sau đó mãi chẳng quay lại nữa.

“Tại sao lại có thể như vậy chứ?”

Trân Nam Phương không rõ, đây gọi là vận mệnh bị trêu đùa đúng không? Giữa bọn họ rõ ràng có một sự ăn ý vô hình, thậm chí còn có cảm giác tri kỷ cả một đời.

Còn một số lời không thể nói nữa.

Cô cứ nghĩ rằng yêu sâu đậm sẽ đổi được một cuộc tình trọn vẹn.

Trần Nam Phương cầm bút muốn vẽ người trong lòng cho vơi đi nỗi nhớ thương, nhưng mà, cô chưa từng được gặp anh, muốn vẽ cũng không vẽ được.

“A” Cô cau mày khổ sở, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa s ©› Két két.

Có người đẩy cửa vào.

“Minh Vy, tôi muốn ngồi một mình ở đây một lát nữa.” Trần Nam Phương vừa nói vừa quay đầu lại, chợt sững người. Người đến là Hà Minh Viễn! Anh ấy, tại sao anh ấy lại đến đây?

Không phải anh ấy không biết cô đang ở đâu sao? Là bà Diêu đã nói với anh ấy à?

Cô ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, thoáng nhìn tờ giấy vừa vẽ ban nấy, da đầu cô tê rần, cô giả vờ cất sách, định vò nát tờ giấy kia rồi vứt đi.

“Lại làm chuyện gì không thể để người ta biết à?” Hà Minh Viễn sải bước nắm lấy cánh tay cô.

Trái tim Trân Nam Phương bỗng đập loạn, cô muốn lấy lại tờ giấy nhưng không dám, chỉ có thể cầu xin: “Hà Minh Viên, em chỉ vẽ linh tỉnh thôi, gần đây em có đọc một cuốn tiểu thuyết nên vẽ theo…”

Anh quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt sác lạnh chặn những lời cô định nói.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở quấn chặt cả người anh thay đổi rồi, không còn nguy hiểm cương quyết như khi nãy nữa. “Hà Minh Viễn, anh có khát không? Để em đi rót cho anh một ly nước nha?” Trần Nam Phương ngập ngừng hỏi, thấy anh buông tay ra, cô muốn xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.