Đỗ Thanh Hoa tức giận nhưng lại không nói nên lời.
Thẩm Minh vội tiếp lời cô, kể hết mọi chuyện cho Trần Nam Phương nghe.
“Anh lấy báo cáo kiểm toán ở đâu?
Đưa cho tôi xem.” Trân Nam Phương cầm lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi bình tĩnh nói: “Triệu Lập Thành làm giả đó.”
“Sao anh ta dám làm vậy chứ?”
Thấm Nghiên kinh ngạc: “Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, QL sẽ mất hết tất cả.”
“Còn có Bất động sản Thiên Đạt nữa.
Anh ta nhướng mắt lên, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Tâm trạng của Đô Thanh Hoa lúc này cũng đã dịu đi rất nhiều, lại gần nói: “Nhưng đây là báo cáo kiểm toán nội bộ, chưa chắc có thể để lộ ra.”
Trần Nam Phương trợn tròn mắt: “Hai người đọc xong nội dung bên trong chưa? Có sai sót gì không?”
“Tôi nhìn lướt qua một lần rồi, nhưng không phát hiện ra sai sót nào.” Thẩm Minh gãi đầu.
“Hay là như vầy đi, hôm nay, em và Thanh Hoa sẽ kiểm tra lại bản báo cáo một lượt, anh liên hệ với người phụ trách của bất động sản Thiên Đạt giúp em, em đi gặp người đó rồi trực tiếp giải thích chuyện này.”
“Nam Phương, cảm ơn cô nhiều!”
Thẩm Minh vội vàng nói.
Đỗ Thanh Hoa không nói gì, chỉ bất mãn liếc nhìn.
Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa bận rộn đến gần mười giờ tối thì Thẩm Minh mang về một tin tức: “Người phụ trách Bất động sản Thiên Đạt sẽ đi dự một buổi tiệc tối vào tối ngày mai tại Câu lạc bộ Gia Thành.”
Nghe đến câu lạc bộ Gia Thành, dạ dày Trần Nam Phương không biết tại sao lại co rút đau đớn, hẳn là do nhớ lại chuyện bi thảm lần trước.
“Chúng ta không đi!” Đỗ Thanh Hoa biết tâm tư của cô, thẳng thắn từ chối Thẩm Minh.
“Tại sao?” Thẩm Minh lớn tiếng hỏi: “Anh đã cho người đi tìm hiểu, lúc đó chắc chắn có thể vào.”
Đỗ Thanh Hoa vẫn khăng khăng: “Em nói không đi là không đi!”
Trần Nam Phương vội võ nhẹ lên tay trấn an Đỗ Thanh Hoa, nói đùa: “Thanh Hoa, cậu vừa đi công tác trở về, sao lại thay đổi mất rồi? Đàn anh rất vất vả mới lấy được tin tức này đấy.”
“Vậy thì sao? Có đi gặp tổng giám đốc của Thiên Đạt cũng chưa chắc đã có thể giải quyết bên Thiên Ưng.”
“Cậu đừng bi quan như vậy mà, nhất định phải có cách.” Trân Nam Phương mím môi, bình tĩnh nói: “Tiệc tối của ngành chắc chắc rất có lợi cho chúng „ ta.
Nói xong, cô quay sang nhìn Thẩm Minh, cười cười: “Thẩm Minh, tối mai phải nhờ anh rồi.” “Không thành vấn đề!” Thẩm Nghiên đảm bảo, sợ kẹt lịch công tác nên chạy đi sắp xếp.
Đồ Thanh Hoa đưa tay lên chống cằm, thở dài một hơi: “Tớ không ngờ anh ta lại nhát gan như vậy.”
Trần Nam Phương sững sờ, vội vàng cầm tay cô: “Cậu đừng nói như vậy mà Thanh Hoa, bên phía Thiên Ưng là một tiền bối rất tâm huyết với nghề, đương nhiên anh ấy sẽ không muốn gặp phiền phức đâu. Hơn nữa, cách làm của Triệu Dật Thành thật sự quá hèn, cho dù không phải vì cậu thì tớ cũng sẽ đi làm sáng tỏ chuyện này thôi, dù sao sau này tớ vẫn muốn làm việc trong ngành mình mà. “