Khả năng xuyên tạc suy nghĩ này cũng thật lợi hại?
“Tôi đang nghĩ đến việc ly hôn, sau khi ly hôn, chúng ta mỗi người một nơi, không làm phiền anh nữa. Hai năm qua, đã đủ phiền anh rồi.”
“Em cũng biết bản thân mình phiền phức?” Lục Kiến Thâm không vui vẻ nói.
Nam Khê lỗ tai đỏ bừng, trong lòng chua xót, nhìn xem, quả nhiên anh ta cảm thấy mình là một gánh nặng, phiền toái.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Lục Kiến Thâm vang lên.
“Đều làm phiền hai năm rồi, cũng không để bụng thêm lần này nữa.”
Sau khi lấy thuốc, khi Lục Kiến Thâm đang xem liều lượng, đột nhiên nói: “Tôi nhớ bác sĩ nói là kê đơn thuốc uống, làm sao đổi thành thuốc bôi rồi?”
Nam Khê: “...”
Cẩn thận thái quá, quá tinh mắt cũng không phải là một điều tốt.
“Thuốc bôi ngoài da cũng rất tốt đó!” Nam Khê nói.
“Người em bị dị ứng nghiêm trọng, thuốc bôi tác dụng quá chậm, còn thuốc uống hiệu quả hơn, hơn nữa, sắp tới là sinh nhật lần thứ 80 của ông tôi rồi, nếu đến lúc đó những nốt chấm đỏ trên người em không thể hết, ông cụ nhà tôi không chừng lại nghĩ tôi ngược đãi em.”
“Tôi sẽ giải thích cho ông nội, vả lại, mọi chuyện sẽ không tệ lắm đâu.” Nam Khê nghiêm túc bảo đảm.
Nhưng Lục Kiến Thâm vẫn kiên quyết.
“Không được, tốt hơn là em nên chuyển sang uống thuốc, nếu không có hiệu quả kẻo em lại đến tiêm lần nữa.”
Sau đó, anh bước đến phòng khám, chuẩn bị yêu cầu bác sĩ kê đơn thuốc một lần nữa.
Nam Khê vịn trán, vội vàng ngăn lại: “Kiến Thâm, đợi đã, cái đó... là tôi yêu cầu bác sĩ chuyển sang thuốc bôi. Mấy ngày nay dạ dày của tôi không tốt lắm, thuốc uống không thích hợp sử dụng với người bị dạ dày. “
“Thuốc bôi có tác dụng chậm hơn một chút, nhưng rất an toàn không phải sao?”
Lý do này cuối cùng đã thuyết phục được Lục Kiến Thâm.
Anh ta mới dừng bước.
Trong xe, Nam Khê trước tiên xoa thuốc lên mặt, lên chân và cánh tay.
Nhưng sau cô ấy kì thực không thể nhìn thấy gáy của mình, ngay lúc cô gặp lúng túng, Lục Kiến Thâm đã chủ động nói: “Em có chắc là sẽ không cần anh giúp không?”
Anh luôn như vậy, như thể anh biết tất cả mọi thứ, như thể anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ.
“Vậy đưa cho anh nè!” Nam Khê đặt thuốc lên tay anh ta.
Lục Kiến Thâm đột nhiên nhíu mày: “Cái thái độ này, không cầu xin anh sao?”
Nam Khê cắn môi, đành đâm lao theo lao.
Chớp đôi mắt nũng nịu, cô làm nũng với giọng nói đầy quyến rủ nhỏ nhẹ: “Chồng ơi, cầu xin anh đấy, người ta không lau được, giúp người ta lau một chút đi mà!”
“Nam Khê, ai khiến em dùng giọng điệu như vậy...”
Lục Kiến Thâm chưa nói xong.
Bỗng nhiên, tài xế phanh thắng gấp.
Nam Khê đâm sầm vào lòng Lục Kiến Thâm, lập tức hoa mắt choáng váng.
May mắn thay Lục Kiến Thâm lấy tay che đầu cô, nếu không thật sự đầu cô nở hoa.
Người lái xe liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi Lục tổng.”
“Lái xe cẩn thận.”
Lục Kiến Thâm lạnh lùng buông lời, chuyển sang nhìn Nam Khê: “Ai kêu cô dùng giọng điệu như vậy?”
“Ông xã, là anh bảo người ta cầu xin anh mà!”
Nam Khê tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ.
Sau bao nhiêu năm kết hôn, đây gần như là lần đầu cô ấy làm nũng với Lục Kiến Thâm.
Trước đây sợ anh không thích, sợ anh ấy cho rằng bản thân làm quá, vì thế cô đều kiềm chế lại.
Bây giờ nghĩ rằng cả hai dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cô ấy ngược lại táo bạo hơn rất nhiều.
Cho dù anh ta không thích, thì cũng là lần cuối cùng rồi.
“Ngồi lại.” Lục Kiến Thâm nhìn Nam Khê.
Nam Khê lập tức ngồi thẳng thớm.
“Sau này ăn nói cho tốt.” Anh lại căn dặn.
“Ồ.”
Anh ta đối với câu trả lời của Nam Khê, dường như vô cùng không hài lòng: “Ồ cái gì mà ồ, có nghe thấy không?”
“nghe thấy rồi.”
“Nghe cũng vô dụng, mấu chốt là phải nhớ.”
“Nhất là bạn không thể nói chuyện với những người đàn ông khác với giọng điệu như vậy.” Lục Kiến Thâm lại nói.
Nói xong, Anh ta không nhịn được mắng bản thân một câu, Lục Kiến Thâm, ngươi đang làm gì vậy?”
Thật là điên rồi!
Ngươi sắp ly hôn rồi, sau ly hôn cô ấy sẽ nũng nịu đối với bất cứ ai cô ấy muốn nũng nịu, ngươi có quản được không?
Khó chịu nới lỏng cà vạt, sau đó anh cảm thấy hơi thở của mình dễ chịu đi một chút.
Khi xoa thuốc, động tác của Lục Kiến Thâm rất nhẹ nhàng mềm mỏng.
Đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt nhẹ lên da sau gáy của Nam Khê, tựa như như lông hồng, có chút nhột
Đặc biệt là hơi thở từ anh, phả xuống mang tai mềm mại của cô, quyến rủ không thể tả.
Nam Khê đã không kiềm được run nhẹ.
Ngón tay Lục Kiến Thâm cũng run lên.
Đôi mắt của anh sâu thẳm, khiến người không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Nam Khê thở phào nhẹ nhõm.
Tại ngã tư đèn giao thông, Lục Kiến Thâm đột nhiên lên tiếng.
“Rẽ trái, đến trung tâm mua sắm.”
Nam Khê thắc mắc: “Hôm nay anh không đi đến công ty à?”
“ Sinh nhật ông nội tổ chức sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị quà.”
Lời giải thích của anh, Nam Khê lập tức hiểu ra, gật đầu: “Tôi đi cùng với anh.”