Nam Khê ngồi trên ghế sô pha, chần chừ hồi lâu, đang suy nghĩ cần gọi điện cho Lục Kiến Thâm hay không.
Nói với anh ấy, mẹ đã biết bọn họ có ý định ly hôn.
Rối rắm rối rít, cô buồn ngủ díp cả mắt, đến mức ngủ gục thẳng trên ghế sô pha.
Ngay khi rời khỏi nhà Nam Khê, Vân Thư liền gọi điện cho Lục Kiến Thâm: “Nửa tiếng nữa mẹ đến nhà cũ, gặp con khi về đến nhà.”
Lục Kiến Thâm đau đầu: “Mẹ, con còn ở bên ngoài.”
Vân Thư trực tiếp trả lời anh ta: “Tôi biết, bỏ rơi vợ của mình, đưa Phương Thanh Liên đi mua sắm, nếu anh không đến, tôi trực tiếp đến trung tâm mua sắm tìm Phương Thanh Liên, lại khiến cô ta xấu mặt, đừng trách mẹ
đã không thủ hạ lưu tình, con tự mình quyết định đi! “
“Con đến.”
Lục Kiến Thâm còn chưa kịp nói, Vân Thư đã ngang ngược cúp
máy.
“Thanh Liên, em đi trước đi, mua sắm xong tôi bảo tài xế đưa
em về nhà.” Lục Kiến Thâm ôn nhu nói.
Phương Thanh Liên lập tức nhận ra được bất thường: “Kiến Thâm, anh muốn rời đi trước sao?”
“Ừm, có việc gấp.”
“Được, vậy anh đi trước đi, em sẽ tự lo bản thân không để anh lo lắng.”
“Ừm.”
Lục Kiến Thâm vừa định quay người, Phương Thanh Liên bỗng
nhiên nói: “ Kiến Thâm, đợi đã!”
“Có chuyện gì?”
Phương Thanh Liên trượt tới trên xe lăn, sau đó vươn hai tay ra, ngón tay mảnh khảnh từng chút từng chút một chỉnh lại cà vạt Lục Kiến Thâm.
“Ổn rồi, cà vạt chỉ hơi lệch một chút.”
“Cảm ơn!”
Nhìn theo bóng dáng của Lục Kiến Thâm, Tiểu Mãn có chút lẩm bẩm: “Tiểu thư, tại sao không ngăn Lục tổng lại, để cho anh ấy rời đi?”
“Bởi vì hôm nay anh ấy cho ta một cảnh báo?”
“Cảnh báo nào?”
“Hôm trước, chúng tôi bởi vì chuyện ly hôn hoãn lại mà cãi nhau, anh ấy rất không vui; hôm nay cũng vì chuyện này, ta muốn cho anh ấy một chút không gian, tin tưởng anh ấy nhiều hơn, nếu như ép quá chặt, sẽ phản tác dụng.”
“Tiểu Thư, vậy cô không sợ anh ấy yêu vợ anh ấy sao?”
Phương Thanh Liên ánh mắt trở nên phức tạp.
Sau một lúc, cô ta mới nói, “Sợ, tất nhiên sợ.”
“Nhưng rồi sau đó ta lại tự an ủi mình, bọn họ cưới nhau được hai năm rồi, Kiến Thâm còn chưa yêu cô ta, chỉ có một tuần này thôi, không bao giờ bảy ngày này tình cảm sẽ tiến triển vượt bậc!”
“Ta đã chịu đựng suốt hai năm ở nước ngoài, chịu đựng hơn 700 ngày qua, nghìn vạn không thể để công lao đổ biển vì bảy ngày này. Ta cần phải vững tâm, nhất định không thể rơi vào hoảng sợ.”
Lục Kiến Thâm trở lại ngôi nhà cũ của Lục gia, Vân Thư đang đợi anh ta trong phòng làm việc.
Khoảng 5 giờ chiều, mặt trời đã lặn rồi.
Ánh hoàng hôn đỏ nhoè cả bầu trời, nhìn ra ngoài cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, đây là khoản thời gian yêu thích nhất của Vân Thư.
Trong căn phòng cổ kính, một mùi hương thoang thoảng vương vấn.
Trên bàn trà bên cạnh, có hương trà toả ra ngào ngạt, vừa tươi mát lại hấp dẫn.
Khi Lục Kiến Thâm mở cửa bước vào, Vân Thư vừa hay pha trà xong.
Anh ta bước đi với đôi chân thon dài, chủ động ngồi ở bên kia bàn trà, thuận cầm tách trà lên ngửi: “Mẹ, mẹ pha trà vẫn thơm như vậy sao?”
“Còn mùi hương ra sao? Bố anh vẫn không phải thích trà của Quý Nhu Trùng, nói rằng trà cô ta pha lãng mạn thơ mộng, phong hoa tuyết nguyệt, còn trà tôi pha đơn điệu nhàm chán như con người tôi.”
“Mẹ.” Lục Kiến Thâm nhíu mày: “Bây giờ ổn rồi, mẹ nhắc tới cô ấy làm gì?
“Thế nào? Tình nhân xưa của bố anh, anh không cho phép tôi nhắc đến. Tình nhân nhỏ của anh, anh có thể đưa cô ta đi vênh vang, loanh quanh khắp nơi. Lục Kiến Thâm, anh thật sự tốt như vậy sao?”
“Anh có nghĩ đến cho Nam Khê chưa? Con bé làm bằng sắt à? Sẽ không khó chịu sao?”