“Lục Kiến Thâm, chúng ta vẫn chưa ly hôn, anh dẫn Phương Thanh Liên đi rêu rao khắp nơi thế này. Không sợ cô ta bị người đời gọi là tiểu tam sao? Còn nữa chiếc nhẫn, tôi hiển nhiên không có quyền can thiệp, nhưng chuyện gì đang xảy ra trước mặt tôi? “
“Nam Khê, em ghen à.”
Lục Kiến Thâm giọng chắc nịch, không biết vì sao, Nam Khê luôn cảm thấy anh có chút cảm giác đắc ý.
“Tôi ghen cái gì, anh có thể ở bên bất kỳ ai mà anh thích, dù sao thì chúng ta cũng sắp mỗi người một ngả rồi, còn nói, cô ta là người trong lòng anh từ đầu.”
“Anh muốn tìm cô ta giải độc, liền đi tìm cô ta; muốn sống chỗ cô ta, liền sống với cô ta.”
“Muốn ăn khuya thì ăn khuya, tôi là gì của anh, tôi cũng không quản anh được nữa.”
Vốn dĩ không muốn nói, nhưng bị anh chất vấn, cô bỗng cái gì cũng bất cần, nói ra toàn bộ hết thảy những gì uất ức và bất mãn của mình.
“Còn nói không tức giận.” Lục Kiến Thâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt đó, như chìm xuống một hồ nước, sâu đến nỗi, Nam Khê không thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Cho đến nay, Nam Khê bất đắc dĩ thừa nhận, cô căn bản không phải là đối thủ của Lục Kiến Thâm.
Tâm tư của anh quá sâu.
Rất nhiều lần, cô thậm chí căn bản không thể phân biệt ra lời nào của anh là thật, lời nào là giả.
“Tôi tức giận hay không cũng không liên quan đến anh, anh buông tôi ra.”
Nam Khê vươn tay đẩy anh, nhưng Lục Kiến Thâm giống như một bức tường sắt, hoàn toàn không thể đẩy.
Lúc này, Phương Thanh Liên từ bên trong đi ra.
Nam Khê liếc cô ta một cái, nhìn phía Lục Kiến Thâm nhẹ nhàng nói: “Người trong lòng của anh đến rồi, anh quyết định không qua?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Thâm nhìn cô chăm chú, không nói một lời.
Phương Thanh Liên đã nhìn qua rồi, khi nhìn thấy Lục Kiến Thâm chặn Nam Khê vào góc tường, sắc mặt cô ta lập tức tái mét.
“Kiến Thâm...” cô khẽ gọi.
“Em đợi anh một lát.”
Lục Kiến Thâm bình tĩnh đáp.
Phương Thanh Liên lập tức nắm chặt tay, hàm răng cũng bị cô nghiến lại.
“Nếu anh không đi qua, cô ta có thể sắp ngất xỉu rồi, anh có chắc không đau xót?” Nam Khê lạnh nhạt hỏi.
“Nam Khê, em hôm nay khác thường.”
Lục Kiến Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó như muốn nhìn thấu toàn thân cô.
Nam Khê không thích cảm giác này, cô ấy tránh đi ánh mắt, lạnh lùng trả lời: “Chỗ nào khác thường? Tôi rất bình thường.”
Lại liếc nhìn Phương Thanh Liên, một ý tưởng táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu Nam Khê.
Cô duỗi tay ra, cánh tay thon dài trắng nõn mềm mại trực tiếp vòng qua Lục Kiến Thâm, môi hồng kề sát vào anh, hương thơm phả lên khuôn mặt anh, mập mờ tán tỉnh: “Lục Kiến Thâm, anh nói xem, nếu như Phương Thanh Liên nhìn thấy tôi hôn anh chuyện gì sẽ xảy ra? “
“Anh đoán xem? Liệu cô ta có sẽ trực tiếp đứng dậy khỏi xe lăn trong tình trạng kích động, sau đó chân liền hết què.”
“Nam Khê, đừng nói nhảm.” Giọng nói của Lục Kiến Thâm đầy tức giận.
Nam Khê mỉm cười, cố ý nở nụ cười quyến rũ và gợi tình: “Nhảm ở chỗ nào? Tôi vừa hay giúp anh kiểm tra một chút thôi, nếu như Phương Thanh Liên thực sự yêu anh, sẽ không cẩn khẩn trương mà đứng lên.”
“Hơn thế nữa……”
Cô ấy liếc nhìn chân của Phương Thanh Liên, tiếp tục nói: “Tôi cũng luôn muốn xem xem, chân của cô ta có thực sự bị què không.”
“Nam Khê.”
Lục Kiến Thâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô, sắc mặt lập tức tối sầm lại, ngay cả hơi thở toàn thân cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Ở bên nhau lâu như vậy, Nam Khê đương nhiên biết, anh tức giận rồi.
Hơn nữa rất tức giận, vô cùng tức giận.
Nhưng làm gì được?
Hôm nay cô ấy là cố ý.
Chỉ muốn khiến cho anh tức giận.
Một đêm thất tịch thật đẹp, dựa vào đâu anh có thể vui vẻ bên tình nhân cũ, ân ân ái ái.
Dựa vào đâu để cô ấy một mình buồn bã.
Thật tuyệt quá nếu như, ba người cùng nhau buồn bã.
Nam Khê cô cũng không dễ đối phó.
Nam Khê nở nụ cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng từng chút từng chút tiến lại gần Lục Kiến Thâm.