Cô tự nhủ bản thân, Lâm Tiêu đã mang thuốc đến rồi, anh ấy uống thuốc xong sẽ không sao, có thể sẽ không đi gặp Phương Thanh Liên nữa.
Nhưng giờ đây, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng sụp đổ rồi.
Gần như cả đêm mất ngủ, suốt tới đến bốn năm giờ sáng, Nam Khê không chịu nổi cơn buồn ngủ mới ngủ.
Buổi sáng, khi cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ thế mà đã mười giờ rồi.
Sinh nhật của ông nội đã trôi qua rồi, hôm nay là ngày cô và Lục Kiến Thâm giao ước trước sẽ đề cập chuyện ly hôn với ông nội.
Tuy nhiên, cô thậm chí còn không nhận được một cuộc gọi đến từ anh.
Đánh răng rửa mặt xong, Nam Khê đã gọi cho Lục Kiến Thâm.
Nhưng, không có ai bắt máy.
Cô ấy không bỏ cuộc, vẫn gọi tiếp.
Nếu đã quyết định ly hôn rồi, cô không muốn kéo dài thêm nữa.
Nếu đã không yêu, cô càng không muốn biến bản thân thành một tên hề van xin sự thương hại của anh.
Rời đi cũng tốt.
Có lẽ cô ấy có thể quên hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới.
Mười năm, cô đã tốn đủ thời gian cho anh ấy rồi.
Tình yêu của một người dù có lớn đến đâu, thì đến một ngày nào đó cũng sẽ tiêu tan không còn gì.
Phòng làm việc.
Điện thoại của Lục Kiến Thâm không ngừng đổ chuông.
Lâm Tiêu nhíu mày nhìn: “Lục tổng, anh thật sự không bắt máy sao?”
“...”
Lục Kiến Thâm không nói gì, anh chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ, một lời không nói.
Cuộc gọi hôm nay, anh biết mục đích gọi của Nam Khê.
Vốn dĩ, đây là thời khắc anh đã mong chờ suốt hai năm.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, thời khắc này thực sự đã đến, anh vậy mà một chút cảm giác háo hức cũng không.
Điện thoại trên bàn không ngừng đổ chuông, Lục Kiến Thâm đưa tay, bực bội xoa xoa lông mày.
Anh không biết làm sao, cô ấy từ khi nào lại bướng bỉnh như vậy, vậy mà lại không bỏ cuộc gọi suốt.
Cuối cùng, là Lâm Tiêu bắt máy theo ý muốn của Lục Kiến Thâm.
“Alo, Kiến Thâm, tôi đã chuẩn bị xong rồi, anh khi nào quay về?”
“Thiếu phu nhân, tôi là Lâm Tiêu.”
Nam Khê cau mày: “Kiến Thâm đâu? Tôi kiếm anh ấy.”
“Lục tổng à...” Lâm Tiêu liếc nhìn Lục Kiến Thâm, lại nói tiếp: “Lục tổng đang họp, cô có chuyện gì không? Tôi có thể thay cô chuyển lời.”
“Vậy được, phiền anh nói anh ấy, hôm nay là ngày chúng tôi giao ước đệ đơn ly hôn với ông nội, tôi ở nhà đợi anh ấy.”
“Thiếu phu nhân, hay là cô từ từ, Lục tổng hai ngày nay đều rất bận, có thể không có thời gian về nhà, đợi ngày ấy có thời gian rảnh sẽ lập tức liên lạc với cô ngay.”
“Alo……”
Nam Khê vừa định nói lại, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Khi cô đi xuống lầu, ông nội đang uống trà trong phòng khách, Nam Khê lập tức cười bước đến.
Nhìn thấy cô, Lục lão gia rất vui mừng, nhưng khi nhìn lại một lần, sắc mặt ông lập tức sầm xuống: “Cháu gái nhỏ, Lục Kiến Thâm đâu? Không phải các cháu xuống cùng nhau sao?”
“À dạ...” vẫn may Nam Khê phản ứng đủ nhanh, ngay lập tức giải thích đáp: “Kiến Thâm đến công ty vào sáng sớm rồi ạ, ông nội ông cũng biết, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy từ trước tới nay, tuyệt đối không ngủ nướng.”
Lời giải thích này, rất đáng tin cậy, cho nên Lục lão gia rất dễ dàng tin tưởng.
“Vậy tốt, con nhanh đi ăn sáng đi, đợi ăn sáng xong, ông nội có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ, ông nội.”
Bữa sáng rất thịnh soạn, hầu như toàn bộ đều là món cô thích ăn.
Nhưng, cô kỳ thực hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Nhưng nghĩ rằng bảo bảo trong bụng cần dinh dưỡng, Nam Khê vẫn cố gắng hết sức ăn rất nhiều.
Ăn xong, biết ông đang phơi nắng trên ban công, Nam Khê lập tức đi qua đó.
“Cháu gái, ngồi đi.”
“Dạ, ông nội.”
Nam Khê ngồi xuống, với khuôn miệng tỏa nắng, nụ cười rạng rỡ, khi ở bên ông nội, cô một mặt luôn thể hiện những điều vui vẻ, hạnh phúc nhất với ông nội.
Bất luận giữa cô và Lục Kiến Thâm có chuyện gì, nhưng ông nội vẫn là ông nội của cô cả đời này.
Thân thể ông nội hiện tại không được khoẻ, cô không muốn khiến ông nội vì cô mà lao tâm khổ trí.
Lục lão gia nhấp một ngụm trà, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Khê Khê, cháu nói thật cho ông nội biết, Kiến Thâm tên tiểu tử đó có phải bắt nạt cháu không?”
“Làm gì có chứ, ông nội, ông nghe nói ở đâu vậy, Kiến Thâm vẫn luôn đối với cháu rất tốt.”
Nam Khê còn cố ý phơi bày chiếc vòng trên tay, sợi dây chuyền trên cổ cho ông Lục xem: “Ông ơi, ông xem này, những thứ này đều là anh ấy mua cho cháu, cháu có chút tiếc rẻ, nhưng anh ấy khăng khăng muốn mua cho cháu.”
Nghĩ đến đôi khuyên tai kia trên tai của Phương Thanh Liên, trái tim Nam Khê chợt nhói đau.
Nhưng rất nhanh, liền bị cô âm thầm che đậy không chút biến sắc.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trên khuôn mặt cô vẫn nở một nụ cười dịu dàng và rạng rỡ như xưa.
Ông nội Lục không còn chịu đựng được nữa, đau khổ nắm lấy tay cô: “Nha đầu ngốc, mặc dù ông nội già rồi, nhưng vẫn không bị điếc, những việc rắc rối nó đã làm kia, ông nội đều biết.”
“Phương Thanh Liên có phải đã về rồi? một chuyện quan trọng như vậy, tại sao không nói cho ông nội?”