Nam Khê cầm điện thoại kề bên tai, rất nhanh, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Mời bác sĩ đến khám chưa, bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Ừm, khám rồi.”
Cô ấy đã nói dối.
“Trước mắt nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngủ một giấc, tôi sẽ quay về lại ngay.”
“Được.” Nam Khê gật đầu.
Cuộc gọi, chìm vào im lặng.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến giọng nói của Phương Thanh Liên, lộ rõ vẻ nũng nịu: “Kiến Thâm, em muốn ăn nho, anh bóc cho em được không?”
“Ừm, em nằm đi, anh sẽ bóc ra cho em.”
Lục Kiến Thâm trả lời xong, lại quay sang điện thoại: “Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi cúp máy.”
Vốn dĩ, cô vẫn nên giống mọi khi một lần như mọi lần, nhè nhẹ trả lời anh một câu “Không.”, sau đó mỉm cười, điềm tĩnh gác máy điện thoại.
Nhưng hôm nay không biết làm sao?
Cô cầm lấy điện thoại, hét lên có chút thiết tha: “Em có chuyện.”
“Cơ thể em rất lạnh, em đã đắp rất nhiều mền rồi, trước đây ôm lấy anh hem đều luôn cảm thấy ấm một lúc, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể ấm hơn được, em không thể ngủ được nếu không có anh ở bên.”
Nam Khê nói xong, đầu dây bên kia lập tức yên lặng.
Trên điện thoại, ngay cả hơi thở của hai người cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trong mười giây, Nam Khê cũng không nghe được câu trả lời của anh.
Chắc chắn là lời nói của cô khiến anh khó xử thì phải.
Đôi mắt lấp lánh của cô ấy cuối cùng u ám dần sau thời gian dài đằng đẳng chờ đợi, và cô cũng như một chú hề thua cuộc mất bộ thiết giáp, thất bại thảm hại.
“Xin lỗi, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, Nam Khê gần như giống một kẻ đào tẩu cúp máy điện thoại.
Sau khi cúp máy, Nam Khê liền hối hận.
Ngu ngốc, ngươi vừa rồi đang làm gì vậy? Giống như một phi tần tranh giành sự sủng ái của hoàng đế.
Thật là điên rồi, cô ấy vậy mà vừa rồi trắng trợn nói trong điện thoại, không mảy may che giấu tranh giành sự sủng ai với Phương Thanh Liên.
Nam Khê, ngươi thật là càng ngày càng không có hi vọng.
Lại nằm trên giường một lúc, Nam Khê vẫn chưa ngủ, lúc này bà Chu mới đi tới: “Thiếu phu nhân, phu nhân nói bữa tiệc sắp tổ chức rồi, hỏi cơ thể cô bây giờ thế nào rồi?” Phải cùng lão gia ăn tiệc. hoặc chúng tôi đem lên phòng để ăn. “
Nam Khê gần như không cần suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời: “Tôi sẽ đến bữa tiệc để cùng ông nội dùng bữa.”
Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội long trọng như vậy, cô nhất định không thể dập tắt sự hào hứng của ông nội.
“Bà Chu bà chờ tôi một chủ, tôi đi rửa mặt, sửa sang đầu tóc.”
“Được thiếu phu nhân, cô không phải vội, tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Sau khi chỉnh đốn quần áo và làm tóc xong xuôi, Nam Khê đang định đi xuống với bà Chu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức hỏi: “Chị Chu, Kiến Thâm ở đâu, anh ấy đã về chưa?”
“Vẫn chưa.”
Buổi trưa là bữa chính của yến tiệc, nếu cháu trai cũng không quay về, không thiếu kẻ buông lời nói.
Cho dù mọi người không dám nói gì trước mặt Lục gia, nhưng sau khi ra ngoài nhất định cũng sẽ lời ra tiếng vào.
Hơn nữa, nếu ông nội biết rằng Phương Thanh Liên đã trở lại, Kiến Thâm vì Phương Thanh Liên đã bỏ dở bữa tiệc, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nếu ông nội thực sự tức giận, vào lúc đó cô cũng nhất định sẽ bị truy vấn.
Suy trước tính sau, Nam Khê ngăn bà Chu lại: “Chúng ta đợi đi ông nội đi, tôi sẽ đi khi anh trở lại.”
“Thiếu phu nhân, trường hợp này, đã khai tiệc muộn rồi, mọi người đều nói cô không hiểu chuyện, mất sự chừng mực, cô đều giúp Lục gia ngăn chặn hết chuyện xấu, suy ngẫm một cách nghiêm túc đi.”
Bà Chu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập đau khổ.
Một thiếu phu nhân tốt như vậy, thiếu gia tại sao lại không trân trọng thật tốt chứ!
Phu nhân và lão gia cũng vậy, khó có thể sống cùng với một người vợ ưu tú đến vậy như phu nhân, nhất quyết đi ra ngoài tìm hồ ly tinh khác.
Nếu như bà nói vẫn là lão thái gia và lão thái thái hoà hợp, cả hai người từ khi kết hôn đều luôn tôn trọng nhau, hai vợ chồng càng thêm nghĩa nặng tình sâu, chưa bao giờ cãi vã, có chuyện gì thì lão thái gia đều sẽ luôn nhường lão thái thãi
Cho nên cho dù lão thái thái qua đời lâu như vậy rồi, lão thái gia vẫn chưa từng tái hôn, vẫn luôn yêu lão thái thái sâu sắc, chỉ có bà là vợ.
Lần đợi này, là mười phút.
Nam Khê đã gọi cho Lục Kiến Thâm nhiều lần liên tiếp.
Nhưng, cô dù có mơ cũng không nghĩ đến cuối cùng là Phương Thanh Liên nhận cuộc gọi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải anh ấy đã trên đường trở về rồi sao?
Tại sao Phương Thanh Liên lại trả lời điện thoại?
Chẳng lẽ là, anh muốn đưa Phương Thanh Liên đến sinh nhật ông nội?