Người Vợ Bí Mật

Chương 29: Chương 29




Trong sảnh nhà hàng, Mạc Liên Huyên quay đầu nhìn quanh, không bao lâu đã thấy mục tiêu cần tìm ở gần cửa sổ. Trên mặt thoáng tươi cười, đi về hướng ấy.

“Anh”. Ngọt ngào gọi, kéo ghế tựa ra, ngồi xuống phía đối diện Mạc Chấn Huân.

Mạc Chấn Huân như đang suy nghĩ điều gì, ngay cả cô đến cũng không phát hiện, mày nhíu chặt, cũng không nghe thấy Mạc Liên Huyên gọi.

“Anh?”. Thấy anh không có phản ứng, Mạc Liên Huyên lại gọi lần nữa, đưa tay quơ quơ trước mặt anh.

“À”. Mạc Chấn Huân lấy lại tinh thần, thấy em gái đã ngồi trước mặt mình, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Tới rồi à, vừa tan làm sao?”.

“Dạ”. Mạc Liên Huyên đau nhức cổ, cả ngày chỉ ngồi một chỗ không hoạt động, dường như bây giờ xương cổ của những thành phần trí thức đều như vậy. “Anh đang nghĩ gì vậy, em gọi mãi cũng không phản ứng”.

Mạc Chấn Huân cười cười, không trả lời, “Không có gì, em muốn ăn gì để anh gọi giúp”.

“Anh ăn gì em ăn nấy, em không kén ăn”. Mạc Liên Huyên cười tủm tỉm.

Mạc Chấn Huân gọi hai phần ăn, hôm nay anh có vẻ trầm mặc, ít nói, không khí quái dị này Mạc Liên Huyên không thể không cảm giác được.

“Anh, hôm nay anh sao vậy, là lạ”. Bữa tối ăn vừa miệng, Mạc Liên Huyên no bụng buông dao dĩa, hỏi.

Nghe vậy Mạc Chấn Huân cũng buông bộ đồ ăn trong tay, đưa mắt nhìn cô. Biểu cảm có chút nghiêm trọng, mở miệng, “Em và Nghiêm Hạo thật sự đang hẹn hò?”. Giữa trưa trên sân thượng vô ý nghe được những lời khiến anh không yên lòng cả buổi, anh cứ suy nghĩ đến vấn đề này mãi, anh sợ em gái mình bị lừa.

Vẻ mặt của Mạc Liên Huyên có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị che đậy, cười tươi giấu đi chột dạ, đáp, “Biểu hiện lần trước của em còn chưa rõ ràng sao, thế nào đến bây giờ anh vẫn hoài nghi như vậy?”.

“Nói với anh, các em thật sự đang hẹn hò?”. Mạc Chấn Huân nghiêm túc hỏi lại, nếu đáp án là thật, nói cách khác hiện tại Liên Huyên là người thứ ba, anh không hy vọng em gái mình phải gánh cái tiếng xấu đó trên lưng.

“Đương nhiên là thật”. Mạc Liên Huyên trả lời rất nhanh, giọng điệu mang theo kiên định.

“Lập tức chia tay, anh ta không thích hợp với em”. Mạc Chấn Huân lạnh lùng nói, biểu cảm đã không còn dịu dàng như trước.

“Vì sao, em cảm thấy rất tốt, xét về gia thế bối cảnh, chúng em coi như môn đăng hộ đối, xét về tài mạo năng lực, chúng em cũng có thể nói là trai tài gái sắc, có chỗ nào không phù hợp?”. Mạc Liên Huyên sẵng giọng.

“Anh ta không xứng với em”. Ở trong lòng anh, Liên Huyên xứng đáng tìm được một người đàn ông tốt, nếu Nghiêm Hạo không phải đã có gia đình, có lẽ sẽ như Liên Huyên nói, bọn họ là một đôi vẹn toàn được ông trời tác hợp, nhưng muốn Liên Huyên chịu tủi thân làm kẻ thứ ba, người anh trai là anh tuyệt đối không cho phép.

“‘Kiến trúc Vũ Dương’ không xứng với ‘Tập đoàn Mạc Thị’?”. Mạc Liên Huyên hỏi ngược lại, trong lòng lo lắng nghĩ, hôm nay anh trai toàn nói những lời quái dị, hay anh ấy đã phát hiện được điều gì?

“Xứng, những thứ em kể đều xứng, nhưng anh ta. . . .”. Còn chưa nói xong, Mạc Liên Huyên đã ngắt lời anh.

“Em thích anh ấy, việc này và việc anh ấy có phải là tổng giám đốc ‘Kiến trúc Vũ Dương’ hay không không liên quan, cũng không ảnh hưởng gì từ gia thế bối cảnh nhà anh ấy, em không cần những thứ đó”. Mạc Liên Huyên không muốn tiếp tục đề tài này, cô sợ nếu nói nhiều sẽ lộ ra dấu vết, nên đã trực tiếp khẳng định, cho thấy tâm ý của mình đối với Nghiêm Hạo, hy vọng anh không đả động gì đến vấn đề này nữa.

Mạc Chấn Huân nhìn cô, cảm thấy sự chân thành trong ánh mắt cô, cau mày hỏi, “Em thật sự thích anh ta?”.

“Đương. . . Đương nhiên”. Mạc Liên Huyên chột dạ, nhưng cô có tài diễn trò thiên phú, nói y như thật, làm cho người khác không thể phát hiện.

Mạc Chấn Huân thở dài một tiếng, nhắm chặt mắt, không nói nữa. Hiện tại trong lòng anh vô cùng hoảng loạn, anh muốn nói với Liên Huyên rằng Nghiêm Hạo thật ra đã kết hôn, hơn nữa còn kết hôn đã ba năm, nhưng anh lại rất yêu em gái mình, từ nhỏ đã đặc biệt yêu thương cô, anh không muốn cô thương tâm khổ sở.

“Được rồi anh à, chúng ta không nói chuyện này nữa, mẹ rất nhớ anh, cả ngày cứ nhắc hoài. Ba tuy không nói gì, nhưng em biết ông cũng rất muốn anh về thăm nhà. Thế nên tối nay anh về nhà cùng em đi, ở lại một đêm là được rồi”. Mạc Liên Huyên chuyển đề tài.

Mạc Chấn Huân không nói, gật đầu coi như trả lời. Hiện tại anh đang rối loạn, anh cần chút thời gian để ổn định lại, nghĩ xem nên nói thế nào, làm thế nào để khả năng tổn thương Liên Huyên là thấp nhất.

Lúc về Mạc gia đã là tám giờ tối, hôm nay Mạc Chấn Huân về nhà không báo trước nhưng cũng không khiến hai ông bà Mạc vui vẻ, bởi vì bọn họ còn đang lo lắng về chuyện buồn của cô con gái út.

Vừa mới bước vào cửa, Mạc Chấn Huân và Mạc Liên Huyên đã nghe thấy tiếng khóc, kèm theo bà Mạc đứng một bên nhẹ nhàng an ủi.

“Chuyện này là thế nào?”. Trên sô pha, Mạc Khả Huyên ngồi dựa vào mẹ khóc lóc, cha nghiêm túc ngồi bên cạnh, Liên Huyên đi tới hỏi. Theo bản năng quay đầu tìm, không thấy bóng dáng của Trương Dương, cậu ta không về cùng Khả Huyên ư?

Bà Mạc ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói, “Trương Dương có người phụ nữ khác ở bên ngoài”.

Nghe thế Mạc Chấn Huân đứng sau nhíu mày, hôm nay sao lại lắm chuyện như vậy.

Liên Huyên kinh ngạc, làm sao có thể, cô thấy Trương Dương rất nhường nhịn Khả Huyên, bọn họ lúc nào cũng ân ân ái ái, “Sao lại có chuyện đó? Khả Huyên, em tận mắt nhìn thấy?”.

“Nếu bắt được, em chỉ hận không thể xông lên tát cho con hồ ly tinh kia hai cái”. Đang tựa trong lòng mẹ, Mạc Khả Huyên ngẩng đầu nói, ánh mắt mang theo vẻ hung ác.

Nghe em gái nói vậy, Liên Huyên có thể xác định Khả Huyên cũng chưa nhìn thấy tận mắt, “Không phải nhìn thấy tận mắt, sao đã vội khẳng định, nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì, tối qua Trương Dương uống say, mơ mơ màng màng nói, nói cái gì yêu, cái gì rất nhớ em này nọ, còn có thể sai ư? Mấy ngày nay em cảm thấy anh ấy có chút khác thường, không nghĩ rằng anh ấy thật sự ở bên ngoài vụng trộm”. Dứt lời, Mạc Khả Huyên lại khóc nấc lên.

“Thật là Trương Dương nói như vậy?”. Liên Huyên hoài nghi hỏi.

Tựa vào lòng bà Mạc, Mạc Khả Huyên nức nở trả lời, “Em nghe rõ rành rành, anh ấy nói. . . Anh ấy nói. . Mễ Giai, anh yêu em, anh rất nhớ em. Chị xem em có thể nghe nhầm sao? Ngay cả tên cũng đã gọi, em hiểu lầm anh ấy sao?”.

Liên Huyên nghe tên Mễ Giai có chút quen tai, nhưng không nhớ được là ai. Nhìn em gái như vậy, việc này ắt hẳn là thật, bất đắc dĩ thở dài, tiến lên cùng mẹ an ủi em.

Mọi người trong nhà không hề để ý lúc Mạc Chấn Huân nghe những lời nói vừa rồi của Mạc Khả Huyên bỗng trừng lớn mắt.

Mễ Giai? Trương Dương và Mễ Giai có quan hệ gì? Mạc Chấn Huân trong lòng suy nghĩ, mày nhăn càng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.