Người Vợ Bí Mật

Chương 103: Chương 103: Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 1




Sau khi tổ chức đám cưới, dưới sự kiên trì của Vu Phân Phương, Mễ Giai cùng Nghiêm Hạo chuyển về biệt thự Nghiêm gia. Bà nói cảm thấy căn hộ chung cư lúc trước của Nghiêm Hạo quá nhỏ, bây giờ đông người hơn sẽ chật chội nên muốn bọn họ chuyển về đây cho rộng rãi.

Nghiêm Hạo lưu luyến nhìn căn hộ, nơi này anh và Mễ Giai đã cùng chung sống hơn ba năm, nếu cho anh chọn, anh cũng không muốn rời đi.

“Anh thấy thế này không phải vẫn tốt sao, chỉ thêm một mình Nghiêm Nhiên, làm gì mà người đông chật chội, thật không hiểu mẹ làm sao nữa“. Nghiêm Hạo nói thầm, vẻ không tình nguyện và bất mãn đều biểu hiện rõ trên mặt. Thu dọn quần áo của mình, áo khoác Tây trang, quần, áo sơ mi, cà vạt, lấy ra từng thứ một, đưa cho Mễ Giai gấp lại để vào trong hành lý.

Mễ Giai không quay đầu nhìn anh, động tác vẫn như cũ, nhưng lại vì lời nói của anh mà mỉm cười. Nghiêm Hạo dường như đã thay đổi, không còn nề nếp cứng nhắc như trước kia, thỉnh thoảng hay tức giận hờn dỗi như trẻ con, cô càng thích con người anh bây giờ, bởi vì cô biết đây mới là tính cách chân thực nhất của anh.

Nghiêm Hạo ngừng động tác, nghĩ đến điều gì, đưa mắt nhìn về phía cửa, bên trên chiếc tủ đựng giày trước cửa, có một chiếc đèn nhỏ gắn ở tường, hình dáng không hoa mỹ, không được chế tác tinh tế, không đẹp mắt, cũng không hấp dẫn ánh mắt người xem. Nhưng nhìn chiếc đèn tường đó, Nghiêm Hạo bất giác khẽ nhếch miệng cười, đó là một loại cảm giác hạnh phúc từ sâu trong tim, ngọt ngào ấm áp.

Anh còn nhớ trước kia tuy rằng giao tiếp với Mễ Giai không nhiều lắm, khi đó anh bề bộn nhiều việc, bận tối mắt tối mũi, lúc về đến nhà thường thường đã là nửa đêm, nhưng dù muộn thế nào, khi anh về trước cửa luôn có một ánh đèn nhỏ, rất ấm áp và thư thái, cùng lúc đó Mễ Giai cũng bước ra từ phòng ngủ khi anh vừa mở cửa, mặc áo ngủ, gương mặt khẽ cười, đi tới nhận lấy cặp tài liệu trong tay anh, giúp anh cởi chiếc áo vest đã mặc cả ngày xuống, dịu dàng hỏi, “Anh ăn chưa, có cần em làm chút đồ ăn khuya không?“. Ngữ điệu không quá thân mật nhưng lại khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Nụ cười nơi khóe miệng càng khuếch trương, ánh mắt đang nhìn chiếc đèn tường chậm rãi chuyển về phía người phụ nữ bé nhỏ vẫn chăm chỉ ngồi gấp quần áo, cô thường hỏi anh yêu cô từ khi nào, anh đều trả lời không biết, nhưng bây giờ ngẫm lại có lẽ đã có phần rõ ràng, ở nơi cuộc sống bình lặng không sóng gió, anh cứ thế từng chút, từng chút một để tâm đến cô, cô dường như luôn đong đầy ấm áp, dần dần sưởi ấm trái tim anh, anh khao khát cảm giác được người khác quan tâm, từ khát vọng ban đầu chuyển biến thành yêu thương, quá trình này không oanh liệt sôi nổi, nhưng lại vô cùng chân thực.

Buông cái áo đang cầm trong tay xuống, đi tới ôm chầm lấy cô từ phía sau, rúc đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương đặc biệt trên người cô, khẽ gọi, “Vợ à...”

Đã quen với những đợt “tập kích” bất ngờ như vậy của Nghiêm Hạo, Mễ Giai cũng không giật mình vì hành động của anh, khuôn mặt tươi cười, tay vẫn thoăn thoắt như trước, Nghiêm Hạo ôm Mễ Giai đung đưa theo từng động tác của cô.

“Sao vậy?” Mễ Giai thuận miệng hỏi, không cần thiết phải nhận được đáp án, giọng điệu tràn ngập vui vẻ, cô rất hưởng thụ những khoảnh khắc ấm áp như thế này.

Nghiêm Hạo không ngẩng lên, lại rúc sát thêm, hít sâu một hơi, “Anh chẳng muốn chuyển đi tẹo nào“. Rầu rĩ, xen lẫn chút trẻ con nói dỗi, “Hay là chúng mình không chuyển nữa, dù sao cũng chỉ thêm mỗi Nghiêm Nhiên, có thể sửa phòng khách thành phòng của Nghiêm Nhiên, em xem được không?”

Gấp chỉnh tề chỗ quần áo cuối cùng, Mễ Giai mỉm cười xoay người lại, một tay vòng lên cổ Nghiêm Hạo, ngón tay chọc chọc mũi anh, cười nói với cái miệng lải nhải của anh, “Anh không biết thật hay giả vờ không biết vậy?”

“Biết gì cơ?” Nghiêm Hạo nhíu mày, không hiểu ý cô.

“Mẹ sợ cô đơn, cho nên mới muốn chúng mình chuyển về.” Hai tay vòng ôm cổ anh, Mễ Giai giải thích.

“Lúc trước không phải vẫn tốt sao, cũng đâu có thấy mẹ cô đơn đâu“.

Haizz! Anh không muốn chuyển đi đâu hết, căn nhà này có anh và Mễ Giai, nhớ lại dù bất kể là ngọt ngào hay đau khổ, nơi này đã chứng kiến toàn bộ quá trình tìm thấy tình yêu của hai người, nếu có thể, anh thậm chí còn nghĩ rằng họ sẽ mãi ở lại đây, rồi đến lúc họ có em bé, nếu là con gái, anh sẽ cưng chiều nó, cho dù nó muốn gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách thỏa mãn con bé, anh nghĩ con gái của hai người chắc chắn sẽ giống mẹ nó, mắt to tròn, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền. Nếu là con trai, anh sẽ dạy nó học hành, dạy nó hết thảy những đạo lý làm người, đương nhiên sau này cũng sẽ dạy nó kiến trúc, dạy nó những mánh khóe thương trường. Tất cả những điều này anh đã từng nghĩ qua không chỉ một lần.

“Biệt thự quá lớn, từ sau khi cha mất, mẹ cứ một mình cô đơn ở ngôi nhà rộng lớn ấy, thế nên mặc dù lúc trước rất không thích em mẹ cũng muốn chuyển đến ở với chúng mình, bởi vì mẹ sợ vắng lặng, mẹ cần người thân, sau khi cha mất, anh chính là người thân duy nhất của mẹ, chẳng lẽ chúng mình lại để mặc mẹ một mình cô độc ở biệt thự rộng lớn kia sao?” Mễ Giai nghiêng đầu, buồn cười hỏi.

“Mẹ có thể dọn đến đây ở với chúng mình.” Thật sự anh không muốn rời bỏ căn nhà này.

Mễ Giai kiễng mũi chân, nghịch ngợm cắn cắn chóp mũi anh, “Nhà này chỉ có ba phòng, chúng mình một phòng, dì quản gia một phòng, Nghiêm Nhiên một phòng, không phải anh định để mẹ nằm đất ngủ ngoài phòng khách đấy chứ?”

“Lúc trước... Lúc trước đâu có sao.” Anh nhớ hồi trước mẹ và Nghiêm Nhiên cũng cùng ở đây, nhưng đâu có vấn đề gì.

“Tuy rằng hiện tại mẹ không còn nhắc đến thân phận của Nghiêm Nhiên, cũng đã dần chấp nhận thằng bé, nhưng trong lòng bà chưa thể hoàn toàn bỏ qua những khúc mắc, lúc trước mẹ coi Nghiêm Nhiên là cháu trai bảo bối, đương nhiên tự nguyện mỗi đêm dỗ dành thằng bé ngủ, nhưng bây giờ trong lòng mẹ có vướng mắc, sao có thể đối với Nghiêm Nhiên giống như trước nữa.”

Nhìn cô, Nghiêm Hạo đột nhiên trầm mặc, anh hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, anh cho rằng mẹ đã chấp nhận Nghiêm Nhiên rồi sẽ lại giống như lúc trước, thì ra không phải vậy. Nghiêm Hạo suy ngẫm những lời của Mễ Giai, dù sao Nghiêm Nhiên cũng là con của cha và người đàn bà khác, không cần biết vì nguyên nhân gì, đối với con riêng của chồng, mẹ có thể làm đến như vậy quả thực đã không dễ dàng.

Hai tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của vợ, khẽ dùng sức kéo cô dính sát vào người mình, không một khe hở, trán tựa trán, “Em luôn chu đáo hơn anh rất nhiều, gần đây mẹ còn thương em hơn cả anh, suốt ngày gọi điện giục anh đừng tăng ca, phải về nhà sớm với em, nếu không lại hỏi dạo này em có khó chịu ở đâu không, có thèm ăn gì không, nhưng đối với đứa con trai là anh bà chẳng buồn hỏi lấy một tiếng.” Giọng điệu hàm chứa ý cười, rõ ràng là một câu nói đầy ghen tị bất mãn, nhưng anh nói ra không hề có chút tức giận nào.

Mễ Giai đỏ mặt, chỉ cười không nói, cô biết Vu Phân Phương muốn hỏi đến vấn đề gì. Hơn nữa trải qua chuyện Tô Tuyết, những thành kiến của Vu Phân Phương với cô đã bay lên chín tầng mây, giờ bà coi cô như con gái, thỉnh thoảng cùng đi dạo phố, người ngoài đều tưởng hai người là mẹ con, bởi vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hiếm khi tốt đẹp, nên họ không tin lại có bà mẹ chồng đối xử tốt với con dâu như vậy.

Mễ Giai đỏ mặt trông rất dễ thương, dường như sức ảnh hưởng của cô lên Nghiêm Hạo không hề phai nhạt theo thời gian, mà càng ngày càng lớn. Lúc này hai người thân mật kề sát, nơi mềm mại đẫy đà dán chặt lồng ngực rắn chắc, ánh mắt Nghiêm Hạo đột nhiên rực cháy, đó là khát vọng của anh với cô!

Cúi đầu cướp lấy môi cô, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi, đưa lưỡi cạy mở hàm răng, xâm nhập lãnh thổ của cô, trêu chọc cô, khiến đầu óc cô nhiễu loạn, hút lấy ngọt ngào trong miệng cô.

Nụ hôn của anh có một loại ma lực, luôn làm cô mất đi năng lực phản kháng, hơi thở riêng biệt đầy khí phách từ anh hòa quyện với cô, gợi lên ham muốn đã ngủ quên trong cơ thể cô. Vòng tay ôm cổ anh chặt hơn, Mễ Giai khẽ ngân lên tiếng như mèo con. Hai bàn tay đang ôm eo cô bắt đầu từ từ di chuyển, thành thạo thăm dò vào bên trong áo.

“Cốc cốc...” Đương lúc hai người hoàn toàn ôm hôn đến quên mình, tiếng gõ cửa không thích hợp đột ngột vang lên. “Dì à, bà phái lái xe tới đón chúng ta.” Giọng nói của Nghiêm Nhiên truyền đến từ ngoài cửa.

Đối với Nghiêm Nhiên, Mễ Giai thẳng thắn nói với thằng bé mình không phải mẹ nó, Nghiêm Hạo cũng không phải cha nó, chuyện Tô Tuyết và thân thế thật sự của Nghiêm Nhiên, Mễ Giai lựa chọn giấu diếm, cho nên Nghiêm Nhiên luôn ngoan ngoãn gọi họ là chú dì.

Mễ Giai xấu hổ đỏ mặt vội vàng đẩy anh ra, lúc này mới nhớ tối qua mẹ chồng gọi điện nói hôm nay sẽ cử lão Vương lái xe đến giúp họ chuyển đồ đạc qua.

Mễ Giai hờn dỗi liếc Nghiêm Hạo, hơi chột dạ hướng về phía cửa hô: “Ừ... Dì ra đây...”

Nghiêm Hạo vô cùng bất mãn vì “chuyện tốt” bị người khác quấy rầy, nhưng nhìn bộ dáng thẹn thùng thất thố của Mễ Giai, tâm trạng lại khá hơn, khẽ nhếch miệng, cẩn thận giúp vợ sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, mở cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.