Người Vợ Độc Lập

Chương 10: Chương 10




Ý thức công việc đã hoàn thành cô cảm thấy khi cô nhìn chằm chằm vào trang cuối của bản thảo vượt qua bất kỳ điều gì cô đã trải qua khi là một phóng viên. Nó đã được hoàn tất! Không còn là một điều tưởng tượng trong trí tưởng tượng của cô. Nó có thật, nó đã có một nhân dạng. Cô biết vẫn còn nhiều việc để thực hiện trên nó, đọc lại, hiệu chỉnh, viết lại, nhưng lúc này nó đã được, thực tế là, hoàn thành. Bàn tay của cô với lấy điện thoại; cô muốn gọi cho Rhy và chia sẻ khoảnh khắc này với anh, nhưng một cơn chóng mặt khiến cô rơi trở lại yếu ớt trên ghế.

Cơn chóng mặt chỉ chốc lát, nhưng khi nó đã qua cô vẫn ở lại chỗ cũ cô đã ở, sự thôi thúc để gọi cho Rhy nhạt đi. Đó cũng là đợt thứ 4 trong tuần này... Tất nhiên. Tại sao cô đã không nhận ra? Nhưng có lẽ cô đã biết từ đầu và không cho phép để nghĩ ngợi đến bề ngoài cho đến tận lúc này. Quyển sách đã đòi hỏi tất cả sự chú ý của cô, tất cả sức lực của cô, và cô đã thúc đẩy mình để hoàn thành nó. Nhưng ngay khi nó được kết thúc tiềm thức của cô đã đưa ra kiến thức về sự mang thai của cô.

Liếc nhìn cuốn lịch bàn, cô quyết đinh rằng nó đã có vào đêm đầu tiên ở Sakarya. “Khi nào nó đã có?” cô thì thầm với chính mình. Nó cũng là lần đầu tiên trong bảy năm Rhy quan hệ với cô, và cô đã ngay lập tức trở nên mang thai. Cô đưa ra một nụ cười nửa khôi hài, sau đó nụ cười trở nên mềm mại hơn và cô kéo cuốn lịch đến với mình để cô đếm những tuần. Em bé của cô sẽ ở trong khoảng thời gian.

Đứa bé này sẽ sống, cô biết. Nó còn hơn là một cuộc sống mới, nó củng cố kết cấu cuộc hôn nhân của cô, sự liên kết khác giữa cô và Rhy. Anh sẽ thực hiện vai trò làm một người cha tuyệt vời lúc này, tốt hơn nhiều anh đã có những năm trước. Anh sẽ vui thích với con của minh.

Tiếp theo cô khẽ cau mày. Bộ phim tài liệu được được dự kiến bắt đầu tháng tới, và Rhy đã lên kế hoạch đưa cô tham gia với anh. Anh có thể thay đổi suy nghĩ của mình nếu anh biết cô có thai. Vì vậy cô sẽ không nói với anh đến tận sau khi họ trở về! Cô sẽ không để anh đi mà không có cô, nó có thể là sự lặp lại của những ngày đầu của họ, và cô không đủ chắc chắn một trong hai người họ cam chịu tình trạng ngăn cách dài lâu.

Cô nhận thấy rằng cô có nhiều việc để làm trước thời điểm đó; trước hết và trước tiên cô cần phải gặp bác sĩ và làm chắc chắn mọi thứ được bình thường và rằng đi du lịch sẽ không làm tổn thương em bé, và bắt đầu dùng các loại vitamin được chỉ định. Cô cũng sẽ mua quần áo mới, bởi vì khi thời gian quay phim đã thực hiên cô sẽ hầu như chắc chắn lớn hơn quần áo hiện tại của cô. Cô hình dung ra mình tròn và đi lạch bạch và cười toa toét. Rhy đã không có mặt nhiều nhất trong lần mang thai đầu ti ên của cô, nhưng lần này cô sẽ khăng khăng đòi anh giúp đỡ cô làm tất cả những gì nhỏ nhặt cô đã có phải xoay xở một mình trước đây, như là ra khỏi giường ngủ.

Trong tất cả các đêm mà Rhy phải về trễ, cô nghĩ, anh phải chọn điều này. Anh đã gọi lúc 5h và nói với cô một cách mệt mỏi rằng chắc có lẽ là 8h hoặc muộn hơn khi anh về nhà. “Ăn mà không có anh, em yêu,” anh cho biết. “Nhưng giữ cái gì đó nóng cho anh. Anh không nghĩ anh có thể đối mặt với một cái sandwich”.

Nuốt xuống sự thất vọng của cô, cô chấp nhận, sau đó gợi ý trêu chọc, “Anh có cần bất cứ sự giúp đỡ nào không? Em là người lão luyện ở những việc đến hạn cuối cùng”.

“Em không biết lời mời chào hấp dẫn như thế nào.” Anh thở dài. “Nhưng làm việc về quyển sách thay vào đó, và anh sẽ về nhà sớm nhất anh có thể.”

“Em đã kết thúc quyển sách ngày hôm nay,” cô thông báo với anh, những ngón tay của cô nắm chặt xung quang ống nghe. “Vì vậy, em đang nghỉ ngơi.” Cô muốn nói với anh khi anh đầu tiên bước vào trong cánh cửa, nhưng cô không thể chờ đợi điều này lâu.

“Em làm gì? Oh, chết tiệt,” anh nói trong phẫn nộ và miệng Sallie run rẩy trong sự bất ngờ bị tổn thương. Sau đó anh tiếp tục, và cô tươi tỉnh lại. “Anh cần phải đ ưa em ra ngoài để chào mừng thay vì làm việc muộn. Nhưng anh sẽ về nhà sớm nhất khi có thể, sau đó chúng ta sẽ làm vài lễ kỹ niệm riêng, nếu em hiểu được ý của anh”

“Em nghĩ anh đã bị mệt.” Cô cười và tiếng cười chậm lặng lẽ của anh gây ra trong tai cô.

“Anh mệt, nhưng anh không chết,” anh trả lời khàn khàn. “Gặp em trong ít giờ nữa”. Mỉm cười, cô đặt ống nghe lại chỗ cũ. Sau khi ăn bữa ăn tối một mình cô đi tắm và ngồi xuống trong phòng đọc sách để bắt đầu đọc lại quyển sách, viết nguệch ngoạc những thay đổi và những sửa chữa vào bên những trang lề khi cô đọc đến. Công việc hấp dẫn, đến mức mà khi cô nghe thấy tiếng chìa khóa của Rhy cô ngạc ngạc nhiên thế nào mà thời gian qua nhanh vậy.

Cô đặt bản thảo sang một bên và bật lên chân cô, sau đó phải bám lấy mặt sau của cái ghế trong chốc lát khi cơn chóng mặt tấn công cô. Chầm chậm. Cô cần phải nhớ để di chuyển từ từ.

Rhy bước vào phòng đọc sách, khuôn mặt mệt mỏi của anh đột nhiên cười toe toét khi anh nhìn kỹ toàn bộ trang phục của cô, một cái áo ngủ xanh sẫm trong suốt và áo choàng thích hợp. Anh quăng áo khoác của anh sang một bên và giật mạnh cà-vạt lỏng lẻo của anh ra khỏi hoàn toàn, vứt nó lên trên áo khoác của anh. Anh bắt đầu mở khuy áo sơ mi của mình khi anh đến với cô. “Bây giờ anh hiểu được sức hấp dẫn của việc về nhà với một người vợ mặc đồ ngủ quyến rũ,” anh bình luận khi anh trượt hai cánh tay của mình xung quanh cô và kéo cô lên nhón chân lên cho nụ hôn của anh. “Nó giống như một mũi tiêm adrenalin”

“Đừng trở nên quá hy vọng vào lý thuyết,” cô cảnh báo “Em chỉ vừa mới tắm xong sớm bởi vì em không có gì khác để làm. Anh rất đói phải không? “

“Có,” anh gầm gừ “Em định đợi anh à?”

“Anh biết em để dành thức ăn mà!” Cười nhạo anh, cô đi qua cánh cửa. “Tắm rửa đi trong khi em dọn bàn. Em đã giữ vài thứ ấm.”

“Đừng bận tâm với phòng ăn tối,”anh gọi. “Nhà bếp là tốt đối với anh, và có nhiều thuận tiện.” Cô làm như anh chỉ dẫn và đặt đĩa thức ăn của anh ở trong nhà bếp. Anh trở lại gặp cô ở đó và trong khi anh ăn họ thảo luận về quyển sách. Anh đã nói chuyện với một đại lý mà anh biết, và anh muốn trao quyển sách trước khi họ dời đi Châu Âu. “Nhưng nó chưa sẵn sàng,” Sallie phản đối. “Em đã bắt đầu thực hiện việc sửa chữa để đánh máy lại”.

“Anh muốn cô ấy đọc nó bây giờ,” Rhy nhấn mạnh. “ Đây là một bản thảo nháp. Cô ấy sẽ không trông đợi nó được hoàn hảo từ lúc này”.

“Cô ấy?” Sallie hỏi, đôi tai của cô vểnh lên. “Đúng, cô ấy,” anh chế giễu, đôi mắt xám của anh lấp lánh. “Cô ấy là một bộ xương dọa dẫm người khác tên là Barbara Hopewell, và cô ấy già hơn anh 20 tuổi, vì vậy em có thể thu vào những cái vuốt của em.”

Sallie nhìn chằm chằm vào anh. Cô có cảm giác rằng anh đã cố ý đánh lừa cô tiết lộ thái độ ghen tuông và cô không muốn anh nắm được quá nhiều lợi thế hơn cô. “Tại sao anh phải vội vã đến thế?” cô hỏi gặng. “Em không muốn anh lo lắng về quyển sách trong khi chúng ta đang ở Châu Âu. Thuê một người đánh máy, làm bất cứ cái gì cái gì anh cần phải, nhưng em muốn quyển sách ra khỏi chúng ta trước khi chúng ta rời đi”

Bởi vì cô đã cảm thấy không bằng lòng sự chế giễu của anh về ghen tuông cô dựa hai khuỷu tay của mình trên bàn và chế giễu lại anh “Anh chợt nảy ra ý nghĩ là lúc này cuốn sách đã hoàn thành em sẽ buồn rầu ngồi xung quanh đây cả ngày à? Em cần phải tìm kiếm một công việc, không đi chơi đây đó Châu Âu”.

Nếu cô muốn chọc tức anh cô đã thành công ngoài sự mong đợi nhất của cô. Anh trở lên nhợt nhạt, sau đó hai vết lốm đốm tức giận ửng đỏ xuất hiện trên xương gò má cao của anh. Ném phịch cái nĩa của anh xuống trên bàn anh vươn người qua và nắm lấy cổ tay của cô, kéo mạch cô đứng lên khi anh đứng dậy. “Em không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để xoay dao, phải không?” anh nói thầm bằng giọng khàn khàn. “Đôi khi anh muốn bẻ gãy cổ của em!” Sau đó anh kéo mạnh cô áp vào anh và hung bạo chiếm lấy đôi môi của cô, không cho cô một cơ hội để nói thậm chí ngay cả khi cô có thể suy nghĩ bất cứ điều gì để nói, và với miệng của họ vẫn khớp với nhau anh trượt một tay ra phía sau hai đầu gối của cô và nâng cô lên dễ dàng, trọng lượng mảnh khảnh của cô không là gì đối với đôi tay đầy sức mạnh của anh.

Sallie phải níu lấy anh; sự di chuyển nhanh nhẹn khi anh xốc mạnh cô đứng dậy làm đầu của cô choáng váng một cách đáng ngại và cô cảm thấy như thể cô có thể ngất. Không cô có thể hiểu được tại sao anh phản ứng quá mạnh liệt, hoặc anh nghĩ cái gì về việc xoay dao. Bối rối, tất cả cô biết được là cô đã làm anh tức giận khi cô không thực sự có ý định, và cô dâng hiến cho anh chỉ sự an ủi mà cô có thể, sự hưởng ứng của đôi môi và cơ thể cô. Anh chấp nhận sự hưởng ứng khao khát; áp lực của môi anh thay đổi từ xúc phạm đến có sức thuyết phục, và anh bế cô đến phòng ngủ.

Sau đó cô nằm cuộn tròn uể oải dựa sát vào anh, quấn trong sự an toàn hương thơm đàn ông đặc biệt của riêng anh, và sự ấm áp của gần gũi của anh khi anh uể oải vuốt ve bụng của cô và ấn những nụ hôn dọc theo đ ường cong của vai cô.

“Anh có làm em đau không?” anh thì thầm, đề cập đến việc ân ái khẩn cấp của anh, và Sallie thì thầm một sự phủ nhận. “Thật tốt,” anh trả lời khàn khàn. “Anh không muốn...” Anh ngập ngừng, sau đó một lúc tiếp tục. “Em không nghĩ đây là lúc em nói với anh về em bé không?”

Sallie ngồi thẳng dậy trên giường và quay lại nhìn chằm chằm vào anh với với đôi mắt mở to. “Làm sao anh biết?” cô hỏi gặng trong sự ngạc nhiên, giọng của cô cao lên. “Em chỉ vừa mới nhận thức rõ nó ngày hôm nay!”

Anh chớp mắt như thể cô đã gây choáng váng cho anh trở lại, tiếp theo anh lật nghi êng cái đầu đen sẫm của mình trở lại gối và cười rống lên, kéo mạnh cô xuống nằm áp vào ngực anh. “Anh nên đoán được,” anh cười thầm, tay anh vuốt mái tóc d ài của cô ra khỏi khuôn mặt cô. “Em đã quá thiết tha với quyển sách đó mà em không thậm chí biết ngày nào nó đã có. Anh biết, em yêu, bởi vì anh không phải là người hoàn toàn ngu dốt và anh có thể đếm được. Anh đã nghĩ em đang cố ý giữ kín với anh vì em không muốn anh có niềm vui biết được rằng em đang có thai”

“Nào, anh phải nghĩ em là một nhân vật đáng yêu,” cô nói thầm cáu kỉnh và, quay đầu, cô che giấu những răng, nhưng cắn sâu vào vai anh. Anh kêu đau và ngay lập tức cô hôn vào vết thương, nhưng cô nói với anh vẻ bướng bỉnh, “Anh xứng đáng bị điều đó”.

“Vì sự cân nhắc cho điều kiện tinh tế của em, anh sẽ để em tránh khỏi với điều đó,” anh nhạo báng, nghiêng khuôn mặt lên cho lên cho một nụ hôn ở đó nấn ná.

“Thực tế,” Sallia thú nhận ít phút sau, “Em không định nói với anh ngay lúc này.”

Đầu anh bật lên vòng quanh, và anh khum c ằm của cô trong lòng bàn tay anh, buộc cô nhìn vào anh. “Tại sao?” anh gầm gừ.

“Bởi vì em muốn đi đến Châu Âu với anh,” cô nói đơn giản. “Em sợ rằng anh sẽ để em ở đây nếu biết em đang có thai.”

“Không một cơ may. Anh đã không phải với em trước đây, nhưng anh đang lên kế hoặc ở bên em mỗi ngày của thời kỳ mang thai này với sự cho phép của em, Bà Baines. Anh sẽ, thậm chí ở bên em khi em bé của chúng ta được sinh ra.”

Trái tim của cô ngừng lại, sau đó tròng trành. Quá kiệt sức để nói, Sallie quay khuôn mặt vào vai của anh và nắm chặt anh đôi tay tuyệt vọng. Bất chấp mọi việc anh đã từng nói và tất cả mọi thứ chưa bao nói - Sallie bắt đầu hy vọng rằng Rhy thực sự quan tâm đến cô. “Rhy - oh, Rhy!” Cô thì thầm trong một giọng nói nghẹn ngào.

Hiểu lầm nguyên nhân sự xúc động của cô, anh kéo cô lại gần anh và vuốt ve đầu cô. “Đừng lo lắng,” anh thì thầm vào mái tóc của cô. “Đứa bé này sẽ là tất cả, anh hứa với em. Chúng ta sẽ có bác sĩ sản khoa tốt nhất ở bang. Chúng ta sẽ có một ngôi nhà toàn trẻ con, em cứ chờ và xem”.

Giữ chặt anh vào mình, Sallie nghĩ rằng cô sẽ thỏa mãn chỉ với điều này, nếu nó sống. Điều này, và tình yêu của Rhy sẽ làm cho cuộc sống của cô trọn vẹn. Bị cuốn vào cơn lốc của những hoạt động chuẩn bị cho chuyến đi đến Châu Âu, trong đó bao gồm sẵn sàng không chỉ quần áo của riêng mình cô nhưng của Rhy rất tốt, khi anh làm việc muộn hơn và thường xuyên hơn trong một nỗ lực buộc tất cả kết thúc trước khi họ rời đi, và dốc hết sức cho quyển sách thành hình dạng cuối cùng của nó, Sallie hầu như không có thời gian để nghĩ trong vài tuần tới. Bác sĩ đã đảm bảo với cô rằng cô ở trong tình trạng hoàn hảo, mặc dù cô có thể đạt tới vài pounds, và em bé thì phát triển bình thường. Anh cũng ủng hộ chuyến đi đến Châu Âu miễn là cô nhớ ăn uống hợp lý.

Cô chưa bao giờ hạnh phúc hơn. Bốn tháng trước đây cô đã nghĩ rằng Rhy không có ý nghĩ đối với cô và tất cả cô muốn là thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh. Thỉnh thoảng cô vẫn nổi giận với những phương pháp cao tay anh đã sử dụng để lập lại vị trí của cô là vợ anh, nhưng hầu hết cô vui mừng rằng anh không biết làm thế nào để nói không cho một câu trả lời. Cô đã sâu sắc hơn trong tình yêu với anh bây giờ hơn lúc nào cô muốn được như một thiếu niên dễ dao động, vì cô đã hình thành cá tính trong những năm xa cách anh. Cảm xúc của cô đã mạnh mẽ hơn, những suy nghĩ và cảm xúc của cô chín chắn hơn. Lúc này anh hành động như thể anh không bao giờ muốn cô rời khỏi tầm nhìn của anh, và anh dường như rất tự hào về đứa bé cô đang mang, đôi khi cô nghĩ anh đã gắn một dấu hiệu xung quanh cổ của cô thông báo tình trạng có mang của cô.

Tai họa xảy ra không có cảnh báo một tuần trước khi họ rời đi Châu Âu. Đó là một trong bức tranh những ngày mùa thu hoàn hảo khi nắng ấm áp và bầu trời xanh thẳm, còn không khí mang mùi thơm ngát không thể nhầm lẫn được của mùa đông đang đến gần. Sallie thực hiện một chuyến mua sắm cuối, xác định rằng điều này sẽ là được, và cô đã mua nhà. Cô cảm thấy kỳ diệu, và đôi mắt của cô lấp lánh và làn da của cô bừng sáng; cô mỉm cười khi cô nhìn những y phục mà cô đã mua.

Những giác quan của cô thường xuyên nhạy bén, nhưng cô đã không có cảnh báo về cái gì đến khi chuông cửa gắn ở cửa kêu và cô gọi ra cho bà Herman, “Tôi sẽ mở nó. Tôi đang ở ngay đây!”

Cô kéo cánh cửa mở, cười một cách ấm áp, nhưng nụ cười ngập ngừng khi cô nhận ra Coral Williams. Cô người mẫu nhìn xinh đẹp, như bình thường, nhưng có biểu hiện ám ảnh trên khuôn mặt trang điểm khéo léo khiến cho Sallie bứt rứt tự hỏi nếu Rhy đã sai lầm, nếu Coral đau khổ vì anh không còn găp gỡ cô ta nữa.

Cô chào đón một người phụ nữ khác. “Cô sẽ vào chứ? Có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho cô không?”

“Cảm ơn,” Coral đáp lời gần như không nghe thấy được, đi qua Sallie và đứng ngập ngừng ở trong sảnh. “Tôi... Rhy ở đây không? Tôi đã cố gắng điện thoại cho anh ấy, nhưng thư ký của anh ấy nói anh ấy đã ra khỏi văn phòng và tôi đã nghĩ anh ấy có thể có lẽ...” Giọng nói của cô ta kéo ra và sự thương hại dâng lên trên cổ họng của Sallie. Cô biết tất cả quá nhiều như thế nào cảm giác đau khổ khi không có tình yêu của Rhy, và cô lúng túng không biết làm gì. Cô thông cảm với Coral, nhưng cô không đưa Rhy cho người đàn bà khác, ngay cả khi Rhy bằng lòng.

“Không, anh ấy không ở đây,” Sallie trả lời. “Anh ấy thường rời khởi văn phòng giờ này. Anh ấy quá bận chuẩn bị cho chuyến đi Châu Âu của chúng tôi”

“Châu Âu!” Coral trắng bệch, chỉ lớp trang điểm chuyện nghiệp của cô ta giữ cho bất kỳ màu sắc nào trên đôi má của cô ta. Cô ta đã nhợt nhạt trái với bình thường dù sao đi chăng nữa và chiếc váy màu đen được thợ may đo tỷ mỉ mà cô ta đang mặc chỉ làm rõ thêm đôi má của cô ta trũng sâu và sự xuất hiện mong manh thường thấy của cô ta.

“Anh ấy làm một bộ phim tài liệu,” Sallie giải thích. “Chúng tôi trông đợi cho chuyến đi khoảng 3 tháng”

“Anh_anh ấy không thể!” Coral bật ra, nắm chặt tay của mình lại. Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy lên xương sống của Sallie và vô thức cô điều chỉnh đôi vai của cô như thể trong trạng thái đề phòng một cú choáng người. “Cái gì cô muốn với Rhy?” cô thách thức trực tiếp.

Coral cũng củng cố lại, nhìn chằm chằm xuống Sallie từ chiều cao tốt hơn của cô ta. “Tôi xin... lỗi, nhưng đây là sự riêng tư”

“Tôi không chấp nhận điều đó. Nếu nó liên quan tới Rhy nó liên quan tới tôi. Anh ấy là chồng của tôi, cô biết đó,” cô kết thúc mỉa mai. Coral nhăn mặt như thể Sallie thực hiện một cú đánh trúng, sau đó khôi phục lại mình để tỏ ra đầy khinh miệt, “Một số ông chồng! Cô có thực sự nghĩ rằng anh ấy dành một ý nghĩ cho cô khi cô đã ly thân? Câu châm ngôn cũ “xa mặt cách lòng” chưa bao giờ thực hơn với Rhy! Anh ấy đã hẹn hò với người phụ nữ khác hàng tối, cho tới khi anh ấy gặp tôi.”

Sallie rùng mình với mong muốn mãnh liệt đột ngột để đấm vào đúng cái miệng hoàn hảo của Coral. Người phụ nữ này chỉ đang nói những gì cô ta luôn tự nghĩ ra, mặc sự riêng tư cô rất muốn tin sự khẳng định của Rhy rằng quan hệ của anh với những người phụ nữ khác không có gì thiết thực. Chắc chắn cô không thể trách cứ hành động của anh khi cô sống cùng anh lần nữa. Một người phụ nữ không thể yêu cầu một người chồng chu đáo hơn.

“Tôi biết tất cả về quan hệ của cô với Rhy,” cô tuyên bố chắc chắn. “Anh ấy đã nói với tôi mọi chuyện khi anh ấy đề nghị tôi quay lại với anh ấy”.

“Oh, anh ấy đã làm?” Coral hỏi dữ dội, giọng của cô ta vang lên trong tiếng cười chói tai. “Tôi nghi ngờ điều đó. Chắc chắn một vài chi tiết vẫn còn là riêng tư.” Đột ngột Sallie đã có quá đủ và cô di chuyển để mở cánh cửa một lần nữa để Coral có thể rời đi. “Tôi xin lỗi,” cô nói kiên quyết. “Tôi yêu cầu cô rời đi. Rhy là chồng của tôi và tôi yêu anh ấy tôi không quan tâm những gì đã qua của anh ấy. Tôi rất tiếc vì cô không có được anh ấy, nhưng sự thật là sự thật và cô phải đối diện với chúng. Anh ấy sẽ không quay lại với cô”.

“Điều gì làm cho cô quá chắc chắn như vậy?” Coral la hét, đánh mất tất cả sự kiểm soát, khuôn mặt cô ta méo mó với sự giận dữ. “Khi anh ấy nghe được những gì tôi nói với anh ấy, anh ấy sẽ quay lại với tôi, đúng vậy! Anh ấy sẽ rời bỏ cô mà không có thậm chí một cái vỗ về an ủi trên đầu!”

Trong thoáng chốc sự chắc chắn của người đàn bà đó đã gây cho Sallie lung lay; sau đó cô nghĩ về đứa trẻ trong bụng cô, và cô biết rằng Rhy sẽ không bao giờ rời bỏ cô lúc này. “Tôi không nghĩ như vậy,” cô nói dịu dàng, sử dụng quân bài của cô. “Tôi đang mang thai. Em bé của chúng tôi sẽ chào đời trong tháng 3. Tôi không nghĩ rằng bất cứ sự quyến rũ nào của cô có thể đủ khả năng trong trong tầm mắ t của Rhy”

Coral lảo đảo về phía sau như thể cô ta có thể ngất đi, và Sallie quan sát cô ta trong s ự báo động, nhưng người phụ nữ đó đã tìm lại được bản thân mình và bùng lên sau tiếng cười nhạo báng, tiềng cười cuồng loạn, giữ hai cánh tay của cô ta bắt chéo ở giữa cô ta như thể cô ta thấy thông báo của Sallie vui nhộn. “Nực cười!” cô ta há hốc miệng vì kinh ngạc khi cô ta đã có đủ hơi thở cho những từ ngữ. “Tôi mong Rhy có thể ở đây. Điều này thiếu chỉ duy nhất sự hiện diện của anh ấy để là hài kịch hay của năm!”

“Tôi không biết cô đang nói về cái gì,” Sallie cắt ngang trong sự cứng rắn, “nhưng tôi nghĩ cô tốt hơn nên đi.”

Sự thích thú, ánh mắt lấp lánh hiểm độc trong đôi mắt của Coral làm cho cô thấy không thải mái, và cô chỉ muốn người phụ nữ bỏ đi để cô để cô có thể được ở lại một mình và lấy lại tâm trạng thanh thản tự tin của cô. “Đừng quá chắc chắc về mình như vậy!” Coral bùng lên, sự hận thù một cách rõ ràng trên khuôn mặt của cô ta. “Cô đã xoay sở để khêu gợi sự quan tâm của anh ấy bằng việc ra vẻ như là cô muốn không có gì để làm với anh ấy, nhưng chắc chắn cô biết vào lúc này anh ấy không đủ khả năng ở lại trung thành với bất kỳ một người phụ nữ nào. Tôi hiểu anh ấy. Một số đang ông chỉ giống như vậy, và tôi yêu anh ấy bất chấp sự say mê những người phụ nữ khác của anh ấy. Tôi sẵn sàng để chấp nhận những chuyện tình không quan trọng của anh ấy miễn là anh ấy quay trở lại với tôi, ngược lại cô sẽ làm cho anh ấy phát điên với sự buồn tẻ trong vòng một năm. Và đừng nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ đưa đến bất kỳ sự khác biệt nào cho anh ấy!”

Phía xa Coral, Sallie nhìn thấy bà Hermann do dự ở khung cửa, khuôn mặt tròn của bà ấy tư lự với vẻ lo lắng khi bà ấy lắng nghe bài diễn văn sỉ nhục của Coral. Theo bản năng không thích có một nhân chứng cho cảnh khó chị u mà Coral đã tạo lên Sallie giật cánh cửa mở ra và bật lên, “Ra ngoài!”

“Oh, tôi vui mừng để đi!” Coral cười tự mãn. “Nhưng đừng nghĩ cô đã có tất cả mọi thứ theo cách của cô! Những người phụ nữ như cô làm tôi phát bệnh, luôn luôn hàng động quá tự tin về mình và đâm những cái mũi của mình vào nơi mà họ không thuộc về, nghĩ rằng một số đàn ông sẽ ngưỡng mộ họ. Đó là lý do tại sao Rhy đã lôi kéo cô vào những chuyến công tác nước ngoài, anh ấy biết cô đang đánh lừa bản thân cố gắng hành động để lôi kéo bất cứ người đàn ông nào. Và bây giờ cô nghĩ cô là một điều gì đó đặc biệt chỉ bởi vì cô đang mang thai! Điều đó không có gì quá đặc biệt. Rhy tốt với tất cả phụ nữ mang thai!

Bất chấp chính mình Sallie choáng váng trong cơn sốc, không hoàn toàn chắc chắn cô hiểu Coral đang nói cái gì. Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt một cách bất ngờ của cô d ường như đem lại cho Coral vài sự thỏa mãn bởi vì cô ta cười lần nữa và phun ra, “Đúng vậy! Đứa bé cô đang mang không phải là đứa bé duy nhất Rhy sản sinh! Tôi cũng đang mang thai, và đó là đứa bé của Rhy. Thai hai tháng, honey, vậy hãy nói với tôi cái gì có nghĩa về cuộc hôn nhân hoàn hảo của cô. Tôi đã nói với cô, anh ấy luôn luôn trở lại với tôi!”

Giáng được cú đòn choáng người của cô ta, Coral đi hiên ngang ra ngoài với cái đầu của cô ta giữ ở tư thế một bà hoàng. Không thể chấp nhận hoàn toàn trong những gì mà người đàn bà đó đã nói, Sallie đóng cánh cửa khá bình tĩnh và nhìn chăm chú qua căn phòng vào bà Hermann, người đã ấn một bàn tay lên trên miệng của bà ta trong cơn sốc.

Đó là sau đó Sallie hiểu chính xác những từ ngữ của Coral có ý nghĩa gì. Cô ta đã có thai, và nó là đứa bé của Rhy. Cái thai 2 tháng, cô ta đã nói. Như vậy Rhy không chỉ nói dối về mối quan hệ của anh với Coral, anh vẫn tiếp tục nó sau khi anh hòa giải với Sallie.

Trong nỗi kinh hoàng sững sờ cô đã nghĩ lại tất cả những đêm khi Rhy được cho là làm việc muộn. Cô không bao giờ nghĩ đến việc gọi điện cho anh ở văn phòng để kiểm tra anh. Cô sẽ bị xúc phạm nếu Rhy kiểm tra cô, bởi vì cô đã chấp nhận anh cùng với sự tôn trọng và anh đã lạm dụng điều đó.

Lặng người cô đi qua bà Hermann vào trong phòng ng ủ, phòng ngủ của Rhy, nơi cô đã dành nhiều êm hạnh phúc trong vòng tay của anh. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc giường và biết rằng cô không thể chịu đựng được để ngủ ở đây nữa. Không suy nghĩ về điều đó cô giật mạnh xuống những cái vali từ trên nóc của phòng để đồ và bắt đầu nhồi đầy chúng hỗn loạn với quần áo mà cô đã mua để thực hiện chuyến đi đến Châu Âu. Cô có tiền và cô có một nơi để đi; không có lý do gì để cô ở lại đây thêm một phút.

Cô ngừng lại một chút khi cô nghĩ đến tập bản thảo, nhưng nó đã được an toàn trong tay của Barbara Hopewell, và cô sẽ có sự tiếp xúc với cô ấy sau. Sau này... khi cô có thể chịu đựng được để suy nghĩ lại, khi sự đau đớn giảm bớt đi khỏi nỗi đau đớn tức cười đã xé nát cô thành từng mảnh lúc này.

Khi cô mang những chiếc vali ra ngoài hành lang cô nhìn thấy bà Hermann ở đó, băn khoăn, xiết chặt hai bàn tay của bà ấy trong tâm trạng lo âu. “Bà Baines, xin đừng bỏ đi như thế này! Hãy cố gắng nói chuyện cho ra nhẽ, những người đàn ông sẽ chỉ là đàn ông, cô biết mà. Tôi chắc chắn có một lời giải thích.”

“Hầu như chắc chắn ở đây là,” Sallie đồng ý mệt mỏi. “Rhy có những lời giải thích rất hay. Nhưng tôi chỉ không muốn nghe nó vào lúc này. Tôi rời đi. Tôi sẽ đi đến một nơi nào đó yên tĩnh và thanh thản, nơi tôi có thể sinh con của mình, và tôi không muốn nghĩ về chồng của tôi và những cô tình nhân của anh ta”

“Nhưng cô sẽ ở đâu? Tôi sẽ nói gì với ông Baines?” Bà quản gia than khóc.

“Nói cho anh ta?” Sallie dừng lại và suy nghĩ một chút, không thể nghĩ đến bất cứ tin nhắn nào có thể bày tỏ thỏa đáng tâm trạng buồn phiền của cô. “Nói cho anh ta... Nói cho anh ta chuyện gì xảy ra. Tôi không biết nơi tôi sẽ đi, nhưng tôi biết rằng tôi không nghĩ tôi muốn gặp lại anh ta nữa”. Sau đó cô bước ra khỏi cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.