Editor: Cẩm Tú
Vương Du hàm không phải Vương Du Hàm, mặc dù diện mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng trong thân thể của cô nhất định là linh hồn của An Á.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Tạ Phái Hiên không nhịn được cong khóe môi lên tự giễu, cười khẽ một tiếng.
Anh nhất định là điên rồi, trong đầu mới có thể nghĩ ra chuyện vô lý như vậy.
Tạ Phái Hiên đứng ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh cây cối xanh mơn mởn phía xa xa, nhưng cảnh sắc tuyệt mỹ vào mắt của anh nhưng lại không thể đi vào tim của anh, đại não của anh không ngừng ngứa ngáy, làm thế nào cũng nghĩ không điédnlqđ ra nguyên do, chỉ có mờ mịt vô tận cùng những phỏng đoán buồn cười kia.
Anh lại cảm thấy Vương Du Hàm chính là An Á.
Thật quá quái dị rồi.
Chẳng lẽ, là bởi vì anh quá nhớ nhung An Á rồi sao?
“Cha, tại sao cha lại có kẹo?”
“An Bách?” Tạ Phái Hiên nghe thấy tiếng nói sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi con ngươi đen như mực lại sáng như sao ngơ ngác nhìn thẳng vào mặt anh.
An Bách năm nay tám tuổi gần như là phiên bản thu nhỏ của An Á, nó hoàn toàn thừa kế được khuôn mặt đẹp của mẹ, nhất là đôi mắt to và cặp lông mi khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ, ngay cả khuôn mặt cũng cực kỳ giống An Ad, nếu thật muốn tìm ra một nơi giống cha nó, đại khái chính là đôi lông mày rậm.
Mà bây giờ t khuôn mặt nhỏ nhắn có tám phần giống An Á đang đứng đối diện anh mỉm cười, lòng bàn tay nho nhỏ mở ra trước mặt anh, là viên kẹo mạch nha mà anh tiện tay bỏ trên bàn.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Phái Hiên khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn liền không tự chủ được mà cũng nhu hòa hơn.
“Sao cậu lại đưa An Bách tới bệnh viện?” Anh nhíu mày rậm lại, có chút chỉ trích mà liếc nhìn Đới Vĩ đứng ở sau An Bách, An Bách còn nhỏ, bệnh viện có nhiều vi khuẩn gây bệnh, thật sự là không tốt khi để cho nó tới đây.
“Cậu chủ rất lo lắng cho bệnh tình của ngài, nói nhất định điédnlqđ muốn gặp ngài.” Đới Vĩ giải thích.
Trong điện thoại An Bách la hét nói nhớ nhung cha, hắn cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, làm sao có thể thờ ơ được.
Hơn nữa, hắn cũng biết tổng giám đốc rất thương đứa con trai này, tuy rằng bận rộn công việc, không có biện pháp ngày ngày cũng về nhà đúng lúc để ăn cơm với con trai, nhưng mỗi tối thứ Hai tổng giám đốc nhất định sẽ không sắp xếp bất cứ lịch trình nào, mục đích là để chăm sóc cho con trai.
Bởi vì đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc, hắn cũng đã gặp An Bách nhiều lần, rất ưa thích đứa bé xinh đẹp lại hiểu chuyện này, cho nên khi nó ở bên đầu điện thoại kia làm nũng cầu xin hắn thì hắn thật sự không có cách nào để cự tuyệt.
Hơn nữa, lúc này bởi vì nằm viện, tổng giám đốc đã hai tuần lễ không có về nhà, An Bách lâu như vậy không có thấy tổng giám đốc, hắn nghĩ, mặc dù tổng giám đốc không có chủ động nhắc tới, nhưng khẳng định cũng rất muốn gặp con trai mà thôi.
Cũng là bởi vì như vậy, hắn mới tự chủ trương đi đón bảo mẫu cùng An Bách tới bệnh viện này.
Bảo mẫu của An Bách là một người phụ nữ trung niên tầm khoàng sáu mươi tuổi, Tạ Phái Hiên vẫn luôn gọi bà là mẹ Lưu, mẹ Lưu luôn dịu dàng mỉm cười, thoạt nhìn là một người mẹ truyền thống, kể từ sau khi An Á qua đời, An Bách chuyển về Tạ gia, bà vẫn luôn chăm sóc cho An Bách.
“Đúng vậy, mấy ngày trước cậu chủ vẫn luôn nói muốn gặp ngài.” Mẹ Lưu vuốt đầu An Bách, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Từ trước đến nay An Bách luôn ngoan ngoãn, nhưng lần này lại không ngoan được, ngày ngày nhớ muốn gặp cha, dỗ dành thế nào cũng không chịu
Bà thật sự không có cách nào khác, mới thuận theo ý của An Bách, dẫn nó đến bệnh viện.
Tạ Phái Hiên nghe vậy, lòng mền nhũn, khom người ôm lấy An Bách, nghiêm túc nhìn nó, trầm giọng nói: “Bệnh viện không phải là nơi trẻ con nên tới, con phải ngoan ngoãn ở nhà chờ cha trở về mới đúng.”
Lần này anh nằm viện cũng không có cố ý gạt An Bách, gần như ngày nào cũng gọi điện cho An Bách nói mấy câu, trong điện thoại cũng không cảm thấy An Bách có gì khác thường, thật không nghĩ tới nó đột nhiên lại nháo nhào lên muốn gặp anh.
An Bách tám tuổi cao hơn so với bạn bè đồng trang lứa một chút, thân hình ngược lại giống với Tạ Phái Hiên, chỉ là Tạ Phái Hiên cao một mét tám mấy đã là một điédnlqđ người đàn ông trưởng thành, còn An Bách vẫn là một thằng quỷ nhỏ.
“Nhưng con có chút nhớ cha.” An Bách bĩu môi, gương mặt uất ức vô tội.
Tạ Phái Hiên bỗng dưng bật cười.
Có chút? Phải là rất nhớ mới đúng.
Tiểu tử này lúc xấu hổ làm nũng lại hay thích nói ngược rất giống anh.
“Được rồi, tới đã tới rồi, nói cho cha nghe gần đây con đã học được những gì rồi, có chuyện gì không vui hay không?” Vẻ mặt của Tạ Phái Hiên trước đây luôn lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với con trai mới để lộ vẻ dịu dàng này. Anh bảo An Bách ngồi xuống điédnlqđ ghế sofa, còn bản thân mình thì ngồi ở bên cạnh nó.
“Cha cũng thích ăn keọ sao?” An Bách không có trả lời ngay vấn đề, mà lại mở lòng bàn tay ra thêm một lần nữa, mở to đôi mắt nhìn Tạ Phái Hiên.
Con ngươi của Tạ Phái Hiên, nhìn thấy viên kẹo mạch nha trong lòng bàn tay nho nhỏ, nhớ tới người phụ nữ đã cho anh viên kẹo, Vương Du Hàm.
“Cha?” An bách nhìn cha bắt đầu ngẩn ra, nghi ngờ lên tiếng để kéo sự chú ý của anh về.
“Cha không thích ăn kẹo.” Tạ Phái Hiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía khuôn mặt bé nhỏ giống An Á, con mắt sắc bén cũng mềm hẳn ra, lạnh nhạt trả lời.
“Vậy tại sao cha lại có kẹo, con có thể ăn không?”
Tạ Phái Hiên gật đầu một cái, giúp An Bách bóc vỏ kẹo, hỏi: “An Bách tới trường học đi học cũng được một thời gian rồi, cảm thấy đi học có vui không? Giáo viên đã dạy con những gì?”
Thời gian An Bách nhập học chậm hơn một năm, vì vậy anh đặc biệt quan tâm tới tình trạng học tập của nó, mặc dù chính anh cũng không phải là người chú trọng tới thành tích, nhưng An Á lại rất để ý tới chuyện này, như năm đó sau khi bọn họ kết hôn, anh tạm nghỉ học đại học để kiếm tiền nuôi gia đình, kết quả cô lại giận đến cả tuần không chịu để ý tới anh, sau này anh đồng ý nhất định sẽ hoàn thành xong việc học, đổi thành phương thức vừa học vừa kiếm tiền, cô mới hết giận.
Anh nghĩ nếu An Á còn sống, nhất định sẽ ngày ngày cùng làm bài tập với An Bách.”Đi học không dễ chơi.” An bách vừa ăn kẹo, vừa nói.
“Không dễ chơi ạ?”
“Ừ, không dễ chơi.” An Bách nặng nề gật đầu một cái.”Tại sao không dễ chơi?”
“. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của An bách trở nên u ám, viên kẹo trong cái miệng nho nhỏ lăn sang bên trái rồi lại bên phải, trầm mặc mím chặt môi, không mở miệng.
Tạ Phái Hiên nhìn nó, lập tức không biết nên nói như thế nào cho phải, trên thương trường làm thế nào để suy đoán được ý của địch thủ, đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng phải làm sao để đào ra lời mà trẻ con không muốn nói từ miệng nó, cái này thật làm khó anh mà.
Ánh mắt anh nhìn về phía mẹ Lưu, vẻ mặt mẹ Lưu mẹ như muốn nói nhưng điédnlqđ lại thôi, vẻ mặt không biết có nên nói không làm cho anh phải nhíu mày.
Anh đang muốn hỏi tới mẹ Lưu, nhưng chủ đề trong đầu An Bách đã nhảy ra rồi.
“Cha, cha đã nghe qua chuyện ma chưa?”
“Chuyện ma? Đã nghe rồi, sao vậy?” Tạ Phái Hiên ngẩn ra, gật đầu một cái. “Cha tin trên thế giới này có ma hay không?”
Đôi mắt ngây thơ của An Bách nhìn thẳn vào anh, vẻ mặt rất chờ mong. Tạ Phái Hiên không lý giải được vẻ mặt mong đợi của nó, vẻ mặt của tiểu tử này rõ ràng nó đang chờ mong anh nói với nó, trên đời này có ma.
“Con hy vọng trên đời này có ma sao?”
Kết quả, An Bách lại nặng nề gật đầu, vẻ mặt còn hết sức chăm chú.
Tạ Phái Hiên không nói gì, ánh mắt có chút chỉ trích liếc nhìn về phía điédnlqđ mẹ Lưu.
Mẹ Lưu vô tội thở dài, vẻ mặt vừa muốn nói lại thôi cũng dừng lại.
“An Bách, tại sao con lại hy vọng trên đời này có ma? Sẽ không cảm thấy rất kinh khủng, rất sợ sao?” Tạ Phái Hiên quyết định làm rõ tất cả tại đây.
Nếu các bn thấy truyện hay hãy nhấn thankss ủng hộ mình vs nhé^^