Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 16: Chương 16: Chương 5 (2)




Editor: Cẩm Tú

Ánh mắt của Vương Du Hàm dõi theo bóng dáng của An Bách, còn ánh mắt của anh lại dừng lại trên gương mặt của cô.

Trên mặt cô là vẻ thỏa mãn cùng với cưng chiều, cô thật sự rất thích An Bách.

“Cô biết không?” Anh ăn bát kem đá bào của mình, đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” Tầm mắt của cô vội vàng dời qua người anh.

“Bộ dạng cô đối với An Bách, thân mật đến mức làm cho tôi cảm thấy cô coi nó như con ruột của mình vậy.” Anh khẽ mỉm cười.

Lòng của cô cả kinh, vì trên mặt anh nở nụ cười mê người, cũng vì có chút chột dạ.

Cô đã vô cùng khắc chế, để cho mình tận lực chỉ giống như bảo mẫu yêu thích trẻ con.

Nhưng, trước mắt rõ ràng chính là con trai ruột của cô, là bảo bối quý giá nhất trên đời này của cô, dù kìm nén như thế nào, đều không thể nén xuống thiên tính của một người mẹ, hơn nữa cô vốn luôn cho rằng An Bách đã sớm chết bởi vì bệnh cấp tính rồi. Đây là cảm giác tưởng mất mà được khiến cô mừng như điên, muốn cô đè nén nó như thế nào đây?

“Tôi...tôi đã từng nói là tôi rất thích trẻ con.” Cô trả lời có chút cứng ngắc.

Anh nâng lên lông mày, gật đầu một cái, khẽ cười, tiếp tục cúi đầu ăn đá bào.

Tạ Phái Hiên không tiếp tục đề tài này, để cho cô thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn anh ăn đá bào, lại liếc nhìn bát đá bào trước mắt mình, hồi ức quen thuộc lại trở về. . . . . .

“Tôi mời cô ăn kem.”

Tạ Phái hiên tựa lưng vào bức tường ngoài cổng bệnh viện, vừa nhìn thấy An Á vừa mới tan việc đi ra, lập tức tiến lên nói ra những lời này.

“Sao cậu lại ở đây?” An Á bị người đàn ông này đột nhiên chặn đường dọa cho nhảy dựng lên. “Chờ cô tan việc, mời cô ăn kem.”

An Á nhìn anh một cái, cười hỏi: “Tại sao?”

“Nhất định phải có lý do sao?” Anh hếch lên mày, thoải mái hỏi.

“Không có lý do gì sao?!” Cô hỏi ngược lại.

Thật ra thì cô và anh cũng coi như là có chút quen rồi, bởi vì cái người này cứ 2-3 tuần là lại vào bệnh viện một lần, nguyên nhân bình thường đều là cùng một cái—— đánh nhau bị thương.

Bởi vì thường gặp anh ở trong bệnh viện, mà anh luôn sau khi nhận thuốc xong, liền quay người lại vứt thuốc đi, cho nên để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Thân là một y tá, cô thật sự không thể tin có người lại lãng phí tài nguyên chữa bệnh như vậy được, cho nên cũng rất bận rộn để quản thẳng bé to xác huyết khí sôi trào này.

Vừa bắt đầu cô chỉ là ép buộc anh ngoan ngoãn uống thuốc, về sau cô lại giáo huấn anh hãy ngoan ngoãn đọc sách, đừng nên luôn đánh nhau gây chuyện với người khóc, đoạn thời gian đó anh luôn chê cô lắm lời, căn bản vừa để ý cũng không muốn để ý đến cô, nhưng số lần gặp mặt càng ngày càng nhiều hơn, một thời gian sau, người này có lẽ đã hiểu được càng hung dữ với cô thì cô sẽ càng quản anh, sau đó anh mới nhận thức được, ngoan ngoãn nghe lời của cô..., tránh khỏi mỗi lần vừa thấy mặt, cô luôn ghé vào lỗ tai anh lảm nhảm không để yên, làm cho anh không chịu nổi.

Hiện tại thì tốt hơn nhiều, mặc dù anh vẫn còn đánh nhau, nhưng số lần phải nhập viện cũng giảm đi, cứ như vậy số lần bọn họ gặp mặt cũng phải giảm theo mới đúng, nhưng, không có, số lần cô và anh gặp mặt ngược lại lại tăng nhiều hơn.

Bởi vì anh cứ ba ngày hai bữa chạy đến tìm cô, có lúc là muốn cô đi ăn trưa với anh, có lúc là nói anh cảm thấy rất nhàm chán, cho nên mới tìm cô tâm sự, còn có nhiều lần đặc biệt tới đón cô tan việc.

Mà hôm nay lại đợi cô ở trước cổng bệnh viện, nói muốn mời cô đi ăn kem?

“Mấy ngày trước không phải là cô nói thời tiết rất nóng, rất muốn ăn kem sao?” Anh nói.

An Á suy nghĩ một chút, mình có nói tới chuyện này, không sai, nhưng cô chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ anh vẫn nhớ.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú có chút xấu hổ của anh, hình như đã hiểu rõ, nguyên nhân trong khoảng thời gian này anh không ngừng xuất hiện ở trước mặt mình.

Cô suy nghĩ, nói: “Được rồi.”

Lấy được sự đồng ý của người đẹp, Tạ Phái Hiên vui sướng cong khóe môi lên, nói một câu “Đi thôi”, sau đó liền leo lên xe máy chở cô đi ăn kem.

Vừa đi vào trong quán, cô liền phát hiện quán kem này rất đặc biệt, không có khách, không có chủ, chỉ có một con mèo, hơn nữa con mèo kia cũng chỉ khi bọn họ bước vào quán mới miễn cưỡng liếc nhìn một cái, không để ý tới bọn họ.

Sau giữa trưa của ngày hè nắng chói chang, tiếng ve kêu như đánh trống dưới gốc cây đại thụ, trong một quán kem mang phong cách cổ xưa, cũng chỉ nhìn thấy được một con mèo tam thể nằm trước cửa quán, cái đuôi của nó chốc chốc lại ngoe nguẩy.

Một trận gió thổi qua, làm lay động đến chiếc chuông gió treo ngoài cửa quán, tiếng chuông trong trẻo làm cho tâm tình người nghe cảm thấy thoải mái.

An Á nhìn qua quán một vòng, nghi ngờ hỏi: “Chủ không có ở đây, chúng ta ăn kem thế nào?”

“Tự phục vụ thôi.” Tạ Phái Hiên quen thuộc đi vào trong quầy, ngước mắt hỏi cô: “Cô muốn ăn cái gì?”

Cô đi đến gần anh, cẩn thận tìm hiểu xem trong tủ lạnh có gì có thể chọn lựa, cô nhìn một hồi lâu, đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tôi muốn ăn kem đậu đỏ.”

Vì vậy Tạ Phái Hiên thay cô lấy một cốc kem đậu đỏ, còn mình lấy một cốc kem đường nâu.

“Người chủ không có ở đây, chúng ta như vậy có được không? Hơn nữa ăn xong trả tiền thế nào?” Cô vừa ăn kem, vừa nghi ngờ hỏi.

“Chủ của quán này đặc biệt lười biếng, thường thường đều không ở đây, con mèo thường xuyên trông cửa hàng, khách quen cũng biết, dù sao ăn xong kem rồi, để tiền trong ống ở quầy là được.” Thân là khách quen, Tạ Phái Hiên đã sớm tập mãi thành thói quen, không hề cảm thấy kì lạ.

“Oa, đây là quán kem trung thực sao?” An Á rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc vì lại có người có thể buôn bán như vậy.

Tạ Phái Hiên chẳng nói đúng sai cười cười, thuận tiện ăn trộm một thìa kem đậu đỏ của cô.

“Này!” Cô phát hiện hành vi ăn trộm của anh, lập tức lên tiếng kháng nghị.

“Sao lại dễ giận như vậy, trả lại cô một thìa là được chứ gì.” Anh rộng rãi múc một muỗng đá bào đường nâu đưa tới trước miệng của cô.

Như vậy chẳng phải là ăn nước bọt của anh rồi sao?

Ah, mới vừa rồi anh cũng ăn nước bọt của cô rồi sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô không tự chủ được nhìn về phía bờ môi mỏng, môi của anh rất đẹp, dày mỏng vừa phải, khóe môi có chút vểnh lên, thoạt nhìn dáng vẻ rất hợp khẩu vị.

A! Cái gì vậy? Cô đang nghĩ lung tung gì thế này?

Tạ Phái Hiên đối với cô mà nói, như là một người em trai, sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy được.

Cô trố mắt liếc nhìn đôi môi bên cốc đá bào đường nâu kia, bốn chữ gián tiếp hôn môi lập tức đập vào trên trán cô, trong nháy mắt làm cho mặt cô đỏ lên.

“Sao mặt cô đỏ vậy, nóng lắm à?” Anh không hiểu, nhưng không quên quay đầu lại tìm kiếm quạt máy, liền đặt xuống cái thìa xúc đầy đá bào anh định ép cô ăn, sau đó đi bật quạt máy.

Hô.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ nói thế nào, mặc dù cô đồng ý đi ăn kem với anh, nhưng cũng không có nghĩ tới việc muốn gặm cỏ non, nhưng bây giờ liền bởi vì một thìa kem lại liên tưởng lung tung.

“Được rồi, như vậy không nóng nữa rồi chứ?”

Tạ Phái Hiên trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy mái tóc đen của cô bởi vì gió thổi mà khẽ nhúc nhích, nụ cười đáng yêu và gương mặt hồng hào giống như quả táo mới chín vậy, thật sự làm cho người ta rất muốn cắn một cái.

Anh cong môi, lần nữa đưa một thìa đầy đá bào đường nâu đến trước môi cô.

“Này, như vậy không được đâu.” Cô chần chờ lườm anh một cái.

“Tại sao lại không được? Không được chỗ nào?”

Anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Cô cũng không tin anh lại không biết uống nước miếng lẫn nhau có thể coi là hôn môi gián tiếp.

Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, anh thanh thuần nhìn lại cô, bốn mắt hai người giao nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là cô đỏ mặt.

Thật là ác độc, rõ ràng cô là chị cả thành thục, còn anh vẫn chỉ là em trai non nớt ư!

Không được, cô phải nói thẳng thắn mới được!

“Tạ Phái Hiên, cậu hãy thành thật nói. . . . . .” Cô híp mắt lại, tự cho là ánh mắt rất sắc bén nhìn chăm chú vào anh.

“Ừ, nói gì?” Anh buồn cười nhìn bộ dáng giả bộ hung dữ của cô thật là đáng yêu.

“Không phải là cậu muốn theo đuổi tôi đấy chứ?” Bằng không làm cái gì mà gần đây luôn tới bệnh viện tìm cô, vừa ăn cơm vừa đưa đón vừa mời ăn kem.

“Đúng vậy.”

“. . . . . .Cậu cũng nên thẹn thùng một chút đi chứ.” Không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, 0.1 giây chần chờ cũng không có, lần này đổi lại là cô xấu hổ.

“Tôi không nói là tôi không ngại, dù sao đây là lần đầu tiên tôi có ý niệm muốn theo đuổi một cô gái, thật ra thì sâu trong đáy lòng của tôi cũng có chút xấu hổ.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng mặt anh cũng không hồng, thật sự là làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra anh có nửa điểm xấu hổ.

“Này, cậu không biết tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi sao? Tôi đã 26 rồi, mà cậu mới mười tám, đối với cậu mà nói không phải là tôi quá già rồi sao?” Cô rất tốt bụng nhắc nhở anh.

“Tôi thấy 26 vừa vặn xứng với tôi.” Anh nhướng mày, mặt hả hê nói.

Cô ngơ ra, không biết nên nói gì, dừng lại một hồi lâu, quyết định nói thẳng ra.

“Cậu yêu chị gái sao? Sao không tìm nữ sinh tầm tuổi cậu mà nói chuyện yêu đương, thanh xuân đang tốt, đẹp không sao tả xiết!”

“Nữ sinh tầm tuổi tôi đều rất ngây thơ.” Anh chán ghét cau mày.

Vị tiên sinh này, cậu cho rằng cậu thành thục lắm sao?

A, cô biết, anh nhất định là tuổi trẻ mới biết yêu, chờ thêm một chút, anh lớn hơn một chút nữa, rồi sẽ biết mình bây giờ chỉ là cảm giác choáng váng lúc đầu, không phải thật sự thích cô.

Cô cười ha ha hai tiếng, liếc nhìn anh, “Cậu nói nữ sinh cùng lứa với cậu ngây thơ, cậu không cảm thấy tôi cũng sẽ cảm thấy cậu ngây thơ sao?”

Bé trai to xác nghe vậy, khó chịu híp mắt lại, khuôn mặt đẹp trai không báo động trước gí sát lại gần cô.

Hù dọa rồi!

“Cậu làm gì thế?” Cô giật mình, cả người theo bản năng lui về phía sau.

“Cô ghét bỏ tôi?” Chóp mũi của anh gần như chạm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp nghe thật nguy hiểm.

“Không, không phải ghét bỏ.” Cô khẩn trương muốn lui về phía sau, đáng tiếc không đường có thể lui.

Cô chỉ là muốn cho anh hiểu được, số tuổi sẽ là một vấn đề lớn, hi vọng anh có thể hiểu mà thôi.

“Vậy cô chán ghét tôi?”

“Cũng không có ghét.” Nhưng không ghét không có nghĩa là sẽ phải tiếp nhận theo đuổi của anh, nữ lớn tuổi hơn nam, cô không thể chịu đựng được ánh mắt khác thường của những người khác!

Ah? Vẻ mặt khẩn trương của cô đột nhiên trở nên sửng sốt.

Sao cô lại phải nhận lấy ánh mắt khác thường của những người khác chứ?

“Nếu không ghét, đó chính là thích!”

Thích?!

Cô đột nhiên hồi hồn lại, đang muốn lên tiếng phủ nhận, trên môi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo cùng mềm mại.

. . . . . .

Vừa mới xảy ra chuyện gì? !

Cô. . . . . Mới vừa rồi sẽ không phải là bị hôn trộm đấy chứ?

Cô sững sờ nhìn người đã trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn đá bào, chớp chớp mắt to, không thể tin được.

“Tôi thích cô, tôi muốn theo đuổi cô.”

Anh kiên định nói xong, bờ môi mỏng nâng lên một đường cong đẹp mắt.

Ánh nắng chiếu vào quán, chiếu vào trên khuôn mặt đẹp trai còn có chút non nớt kia, mê người vô cùng.

An Á sững sờ, không biết nên làm sao để khuyên anh quay đầu lại là bờ, rõ ràng nội tâm kháng cự việc chị em yêu nhau, nhưng nhìn anh, không biết tại sao, gương mặt không nhịn được mà nóng lên, trong lòng rối loạn.

Bắt đầu từ mùa hạ này, bên người An Á còn thêm một bé trai to xác này, bỏ rơi thế nào cũng bỏ rơi không được, đuổi đều đuổi không đi, cuối cùng đứa trẻ to xác này lại trở thành chồng của cô.

Quả nhiên, liệt nữ vẫn sợ sói dây dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.