#BooMew
Không... không phải như vậy! Ai không có quá khứ... ai lại không có sai lầm... nhưng... em thật sự hối cải, thật sự bị ép rời đi... thật sự bị người ba luôn cưng chiều yêu thương em bỏ mặc, hơn thế nữa, em thật sự yêu anh... Huỳnh Tố My hai mắt đỏ ửng, hốc mắt của cô ngập nước nhìn cô giống như khóc nhưng lại không khóc.
Một bộ dáng cực kì đáng thương, làm người nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Thật sự ngoài trừ “ lớn tuổi “ ra thì gương mặt của Huỳnh Tố My thật sự rất đẹp, đẹp đến chấn động lòng người, vì Lê Bá Sâm nhìn Huỳnh Tố My tận mười năm nên cũng từng thấy sự yếu đuối của cô, cho nên khi nhìn thấy biểu hiện này của cô, làm anh vốn tức giận thất vọng cũng phải mềm lòng.
Nhưng Lê Bá Sâm cho dù có thật sự còn một chút gì đó gọi là tình cảm hay thương xót, nhưng không phải ai anh cũng có thể bao dung.
Anh cố bỏ qua tia ý nghĩ mềm lòng của mình mà nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My lạnh giọng nói.
Thật sự yêu tôi!
Hahaha. Lê Bá Sâm cười to một tiếng lại nói.
Huỳnh Tố My, cô kể chuyện cười hay thật.
Huỳnh Tố My ngẩng đầu nhìn anh, môi cô câu lên cười chua xót nói.
Phải làm gì anh mới có thể tin em? Cho dù em có thật sự là một kẻ nói dối thì hiện tại em cũng đã bị báo ứng, không lẽ anh còn không tin em?
... Lê Bá Sâm im lặng không nói gì.
Huỳnh Tố My đứng dậy, nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm môi mấp máy nói.
Phải nói gì, làm gì anh mới tin em?
Lê Bá Sâm môi câu lên, anh thật sự không tin Huỳnh Tố My nên không chần chừ nói.
Chết đi! Rồi tôi tin cô. giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp, nhưng chỉ có chứa ba phần đùa, bảy phần nghiêm.
Huỳnh Tố My trừng to hai mắt ra, cô không nhanh không chậm nói.
Được.
Khi Lê Bá Sâm không để ý, Huỳnh Tố My liều mạng chạy vào tường đối diện.
Lê Bá Sâm nghe tiếng động anh mở to hai mắt, nhìn thấy Huỳnh Tố My hai mắt nhắm chặt, máu từ trán ùa ùa tuông ra, anh hoảng loạn vội vàng chạy đến nâng cô ôm vào lòng gọi.
My... My...
Tỉnh lại đi em...
Huỳnh Tố My... em tỉnh lại đi... Lê Bá Sâm hoảng sợ, tim anh đập mạnh lên lại chợt co thắt nhẹ thoáng, Lý Khê và Phỉ Vô Dư nghe tiếng gào thét của Lê Bá Sâm.
Vội vàng đạp cửa xông vào, chính là mọi chuyện đều đi lệch hướng họ nghĩ, Lê Bá Sâm đang ôm một người phụ nữ, phía dưới toàn là máu và máu.
Lê Bá Sâm ngơ ngắc, hai tay anh run lên ôm chặt Huỳnh Tố My vào lòng vội vàng nói.
Dư... Dư gọi xe cứu thương... nhanh nhanh... tay anh run rẩy, con ngươi chứa đầy sợ hãi.
Đây là lần đầu thứ hai... anh cảm thấy sợ như vậy... nỗi sợ này làm anh không nhịn được mà mắt đỏ lên.
Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm người trong ngực, không nhịn được mà hôn nhẹ lên đỉnh đầu Huỳnh Tố My.
My... đừng xảy ra chuyện gì...
Anh tin em... anh tin em mà...
- ---
Bệnh viện.
Lê Bá Sâm ngồi ngoài phòng cấp cứu, hai tay anh không nhịn được cứ run lên không thôi, mắt anh cứ nhìn chằm chằm cánh cửa còn đang đóng chặt đó.
Không biết bao lâu rốt cuộc bác sĩ đi ra, nhìn Lê Bá Sâm, ông nhíu mày lại nói.
Lê Thiếu đừng quá lo, cô Huỳnh đã không có vấn đề gì, chúng tôi kiểm tra hết toàn bộ, cô Huỳnh đã ổn chính là...
Chính là làm sao...
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to, nắm chặt lấy tay bác sĩ vội vàng hỏi.
Bác sĩ ăn đau, nhưng ông cũng gặp nhiều rồi nên vẫn không trách Lê Bá Sâm mà nhẹ giọng nói.
Do chấn động não khá mạnh, nên khi tỉnh lại cô Huỳnh có lẽ sẽ mất trí nhớ, nhanh nhất cũng một ngày sẽ nhớ lại, còn chậm nhất là một, hai, hay ba năm mới nhớ lại.
Lê Bá Sâm vừa nghe “ mất trí nhớ “ tuy anh có hơi đau lòng, nhưng như vậy cũng tốt, chuyện anh hung dữ khó chịu với Huỳnh Tố My hôm nay, cô ấy sẽ quên đi... Đúng vậy... chỉ cần Huỳnh Tố My không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Huỳnh Tố My được chuyển đến phòng VIP trên tầng cao cuối cùng kia.
Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My vẫn đang hôn mê, tay anh nắm chặt lại, muốn vào nhìn nhưng bác sĩ và y tá dặn sáng mai mới vào được, hiện tại, Huỳnh Tố My còn cần được theo dõi.
Phỉ Vô Dư nhận được điện thoại từ quản gia Lâm, anh khẽ đi đến nhẹ giọng nói.
Boss... hôm nay có về không?
Lê Bá Sâm cứ nhìn chằm chằm Huỳnh Tố My, nghe lời Phỉ Vô Dư nói, thì trong đầu anh hiện lên hình bóng của Tư Noãn Noãn.
Anh nghĩ nghĩ lắc nhẹ đầu nói.
Nói với quản gia Lâm, đem thêm chăn gối cho Tư Noãn Noãn, đừng để em ấy bệnh. dừng một chút lại nói.
Tôi muốn đợi Tố My tỉnh dậy. do anh nói Huỳnh Tố My mới xảy ra chuyện... anh không thể bỏ mặc cô ấy được...