Người Vợ Nô Lệ

Chương 147: Chương 147: Bảo bối của mẹ




#BooMew

Cho dù có bù đắp ra sao cũng không đủ, nhưng chỉ cần còn ở bên nhau thì sớm hay muộn, mọi đau buồn của trước kia sẽ được xoa dịu lại hết.

Nhưng chỉ là cái tia hy vọng đó vĩnh viễn không tồn tại khi anh để cô thêm một lần, lại một lần nữa chịu tổn thương.

Lê Bá Sâm cười khổ, cái nụ cười chứa đựng vô vàng bi thương trong đó.

Tư Noãn Noãn cúi đầu không nói gì, cô hít một hơi thật sâu mãi một lúc lâu sau cô mới nói.

" Chuyện đã qua, cũng nên quên đi, chỉ là... chúng ta thật sự có duyên nhưng phận... " còn chưa nói hết ý muốn nói, Lê Bá Sâm liền chen ngang.

" Anh sẽ thay đổi số phận, chỉ cần anh phẫu thuật xong, chỉ cần trong một tháng có thể nhớ được em là ai thì em sẽ trở về bên anh có phải không Noãn Noãn? "

Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn nghiêm túc hỏi, đấy là một cơ hội duy nhất cũng như cuối cùng mà anh có từ cô, nếu như không thể nhớ lại thì xem như anh mất hết...

Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm hồi lâu, cô nặng nề gật đầu một cái.

Lê Bá Sâm nhếch mép... anh nhất định không để mất cơ hội này đâu, anh nhất định phải nhớ cô...

Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm ngồi ngoài đấy vừa ngắm hoa, vừa nói chuyện thật lâu mãi cho đến khi quản gia Lâm gọi vào ăn cơm mới thôi.

- --

Phòng bếp.

Bàn ăn quen thuộc, đồ dùng quen thuộc chỉ là vị trí hiện tại khác.

Anh và Tư Noãn Noãn ngồi đối diện nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Lê Bá Sâm ' khụ ' một tiếng nói.

" Ăn thôi. "

Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu mới nhìn quản gia Lâm nói.

" Bác, giúp cháu pha hai bình sữa cho Thiên Thiên và Thương Thương nhé! Chắc hai bé con sắp tỉnh rồi. "

Quản gia Lâm cười nói.

" Tư tiểu thư yên tâm, tôi đã cho người pha sẵn rồi, một lát hai tiểu thiếu gia và tiểu thư tỉnh sẽ có ngay sữa uống. "

Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu nói ' cảm ơn ' lại nói.

" Bác cứ gọi con là Noãn Noãn là được, Tư tiểu thư này, Tư tiểu thư kia nghe trong xa lạ quá. "

" Vâng. "

Lê Bá Sâm mím môi, gấp một miếng thịt bỏ vào dĩa của Tư Noãn Noãn nói.

" Noãn Noãn ăn đi. "

Tư Noãn Noãn lại gật đầu, gấp miếng thịt mà Lê Bá Sâm vừa bỏ vào miệng ăn.

Lê Bá Sâm lại gấp rau, nhìn thấy cô ăn, anh lại gấp... gấp mãi đến đầy chén dĩa của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn nhíu mày nói.

" Anh ăn đi, gấp chi gấp mãi thế? Bộ muốn tôi tăng cân hay sao? "

Lê Bá Sâm ủy khuất nói ' không có ' sau đấy cúi đầu đáng thương hề hề ăn cơm.

Tư Noãn Noãn thật sự tức chết cô rồi, nhưng cô vẫn nhịn xuống ngồi đấy mà ăn hết.

- --

Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm ăn xong đã là nửa tiếng sau, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vẫn còn say giấc.

Cô nhíu nhíu mày, nhìn đồng hồ không nhanh không chậm đi lên phòng ngủ đánh thức hai bé con.

Con nít ngủ nhiều là tốt, nhưng không để vì để cho bé ngủ mà không để cho bé ăn được nên Tư Noãn Noãn chỉ còn cách này.

" Cục cưng. " ngồi bên mép giường, Tư Noãn Noãn hơi hơi cúi đầu xuống nhìn hai cục thịt của mình gọi một tiếng.

Nghe giọng nói quen thuộc, mày nho nhỏ của hai bé con nhíu lại, nhưng mắt vẫn nhắm chặt.

Tư Noãn Noãn bĩu môi, sau đấy liền cúi xuống hôn hôn khuôn mặt của hai bé con.

" Chụt chụt... "

" Ưm... " Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên khó chịu la nhẹ.

Tư Noãn Noãn lại hung hăng hôn lên khuôn mặt hai đứa con của mình. Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên lúc này mới hé mắt ra nhìn nhìn một cái.

" Cục cưng à. "

" Bảo bối của mẹ, dậy uống sữa. "

Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên mím môi, hai mắt đỏ ửng như muốn khóc, Tư Noãn Noãn đau lòng ôm hai bé con vào lòng hôn hôn.

Không phải lúc nào hai bé con ngủ dậy cũng khóc đâu, chỉ thi thoảng một vài lần thôi... giống như hiện tại...

- -----------

Bão 7/10 chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.