#BooMew
Nghe thấy giọng nói của Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên, Tư Noãn Noãn giật mình.
“ Sao hai con lại đến đây? “ Tư Noãn Noãn vừa hỏi xong lại nhìn Lưu Hà Mi.
Lưu Hà Mi cười nói.
“ Bọn nhỏ đêm qua khóc nháo không ngủ đấy! Sáng không chịu đi học nên mẹ phải đưa hai đứa đến đây.:
Tư Noãn Noãn mím mím môi.
“ Nhưng mà Bá Sâm... “
“ Không sao. Mẹ đã hỏi Minh Vân rồi nó bảo trong thời gian này phải để nhiều người nói chuyện với Bá Sâm mới tốt. “
“ A... dạ... “
“ Con ăn chưa? Đến đây ăn với mẹ nè. “
“ Con không đói. Mẹ ăn đi. “ Tư Noãn Noãn lắc đầu.
Không phải không muốn ăn mà là không thể ăn.
Từ sáng giờ cô đã rất muốn buồn nôn cũng vì thế mới chỉ uống nước suối.
Lưu Hà Mi không nói hai lời kéo tay Tư Noãn Noãn đi về sofa.
“ Cái này hoàn toàn sẽ không làm con khó chịu. “
Tư Noãn Noãn mím mím môi một cái.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên nhìn thấy Tư Noãn Noãn như vậy, cả hai bé ngồi bên cạnh cô nói.
“ Mẹ, ăn ăn, em mới khỏe. “
“ Mẹ ăn đi như vậy khi baba tỉnh dậy sẽ không mắng bọn con không biết chăm sóc mẹ. “
Tư Noãn Noãn đỏ mắt, cầm từng muỗng từng muỗng cháo trắng lên ăn.
Lại ăn thêm một chút rau và hoa quả.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn ăn không khỏi thấy yên lòng.
Bà cũng không biết nên để Tư Noãn Noãn ăn gì, quản gia Lâm thấy vậy mới nói chuyện Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm nấu cháo cho ăn.
Vì lần này ốm nghén quá nhiều nên ngoài cháo ra Tư Noãn Noãn cũng chẳng thể ăn gì. Thì thoảng thì ăn được thịt cá nhưng chỉ một hai lần thôi những lần sau đều nôn.
Tư Noãn Noãn ăn xong, còn chưa kịp nói gì thì Lưu Hà Mi liền đuổi về.
“ Mẹ... con muốn ở lại đây chăm sóc Bá Sâm. “
“ Không được, con về nhà nghỉ ngơi đi ngày mai lại đến. “
“ Mẹ. “
“ Noãn Noãn, Bá Sâm còn cần con. “ Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn nghiêm túc nói.
Tư Noãn Noãn còn đang muốn nói gì đó thì cứng họng.
Đúng vậy... Lê Bá Sâm còn cần cô...
Tư Noãn Noãn cười nhẹ nói.
“ Vâng... con về. Sáng mai con đến. “
“ Ừ! “
“ Nội, Thiên Thiên về. “
“ Nội Thương Thương về ạ. “
“ Ờ! Cục cưng của bà về nhớ phải ăn thật nhiều nha. “
“ Dạ. “
Tư Noãn Noãn lấy mấy cái túi xách lại nói.
“ Đi chào ba một cái rồi về nè. “
Hai cục thịt chạy ục ịch về phía chiếc giường non nớt nói.
“ Baba con về. “
“ Baba bọn con về. “
Tư Noãn Noãn cười dắt hai cục thịt đi ra khỏi bệnh viện.
Lưu Hà Mi nhìn bóng lưng của Tư Noãn Noãn, bà khẽ lắc đầu nhìn về hướng con trai.
Bà bước đến nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm một lúc quát.
“ Con muốn ngủ bao lâu nữa? Vì con mà Noãn Noãn ăn uống không ngon đấy! “
Quát xong, bà thở hắc một hơi.
Bà nên làm gì đây? Con trai bà...
Lưu Minh Vân đi đến.
“ Cô? Sao đến sớm thế? “
“ À là đến thay Noãn Noãn chăm Bá Sâm thôi. “
“ Bệnh viện có y tá mà cô. “
“ Noãn Noãn và Bá Sâm đều mắc bệnh sạch sẽ. “
“ A? “
“ Nó không thích ai chạm vào người đàn bà, đàn ông của nó... đại loại vậy đấy! “
“ Em dâu về rồi sao? “
“ Ừm... cũng không biết nó có vui vẻ như vẻ bề ngoài của nó không. “
“ Haizz... hai người cứ suy nghĩ đâu đâu... phải nghĩ thoáng lên... Bá Sâm không sao đâu. “
Bây giờ mới sang ngày thứ hai sau phẫu thuật, cho dù Lê Bá Sâm có khỏe cũng không thể nào tỉnh lại ngay, ít nhất cũng một tuần chỉ là... một tuần đối với anh ngắn nhưng đối với những người đang lo lắng là nhiều.
Hiện tại, Lưu Minh Vân chỉ hy vọng có kỳ tích xuất hiện để Lê Bá Sâm tỉnh dậy mà không có một di chứng nào nếu không... thật sự không chỉ riêng anh mà cả cô anh cũng lo lắng a.