Người Vợ Nô Lệ

Chương 174: Chương 174: Phải sống...




#BooMew

Chỉ là mọi thứ thật sự không thể.

Chỉ cần anh còn nhớ cô, cô sẽ ở lại bên anh cả đời nhưng việc anh chết trên bàn phẫu thuật cũng là chuyện rất có thể xảy ra.

Anh sợ mất cô, sợ xa cô...

Dòng nước mắt không khuất phục rơi xuống...

Tư Noãn Noãn bất ngờ, đưa tay lau cho anh thì bị bàn tay to lớn của anh nắm lại.

Giọng nói nghẹn ngào của Lê Bá Sâm vang lên.

" Anh không muốn xa em... không muốn... một chút cũng không muốn đâu... "

Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, cô nhìn anh mãi, cảm nhận được sự sợ hãi run rẩy của anh, nước mắt cô cũng rơi theo.

Xảy ra chuyện gì rồi đúng không nên Lê Bá Sâm mới như vậy.

Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, kéo Lê Bá Sâm đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ.

- ----

Phòng ngủ.

Khi cả hai vào đến phòng, Tư Noãn Noãn khóa trái cửa nhìn Lê Bá Sâm hỏi.

" Nói đi! Xảy ra chuyện gì? "

Lê Bá Sâm không muốn nói, Tư Noãn Noãn biết, cô lại uy hiếp.

" Anh thật sự không nói thì tôi và hai con sẽ rời đi ngay! Anh đừng nghĩ tôi không dám. " nói xong Tư Noãn Noãn đứng dậy.

Lê Bá Sâm nắm chặt tay Tư Noãn Noãn.

" Đừng đi... đừng đi có được không Noãn Noãn... "

" Ở bên anh đi... ở bên anh đi mà Noãn Noãn. "

" Nếu anh muốn tôi ở bên anh, thì anh đừng dối gạt tôi nữa, không lẽ anh muốn quay lại cái khoảng thời gian trước, ngoài đau thương chỉ là đau thương, anh muốn làm tôi tổn thương nữa hay sao? "

Lê Bá Sâm ôm chặt Tư Noãn Noãn vào lòng, nước mắt cùng tiếng nức nở không kiềm nén được mà bắt đầu vang lên.

Tiếng nức nở chứa đựng biết bao nhiêu đau buồn, giọt nước mắt chứa đựng biết bao nhiêu sự hối hận.

Tư Noãn Noãn cắn chặt môi mình, cảm giác sợ hãi trong lòng làm cô không yên tâm.

Lê Bá Sâm nói.

" Anh không muốn xa em... một chút cũng không muốn.

Anh sợ một khi lên bàn phẫu thuật thì vĩnh viễn muốn nhìn thấy em thêm một lần nữa cũng không thể...

Noãn Noãn, lỗi lầm của anh không thể bù đắp, nên anh cố gắng làm mọi thứ vì em... từng nghĩ chỉ cần trước khi chết vẫn nhớ đến em, có thể nhìn thấy em cũng đủ nhưng không phải như vậy.

Khi cận kề với cái chết, anh mới nhận ra anh rất tham lam và ích kỷ, anh sợ phải mất đi em, anh càng sợ hơn chính là chết đi bỏ lại em và con.

Noãn Noãn... Noãn Noãn... anh không muốn, không muốn... "

Tay Tư Noãn Noãn cứng đờ, anh sẽ chết sao... sao lại nói như vậy... cô khàn giọng nói.

" Anh sẽ sống, anh đã hứa chăm sóc tôi và con thì anh nhất định phải sống. "

Lê Bá Sâm im lặng, nước mắt anh tuôn ướt cả một mảnh lớn áo Tư Noãn Noãn.

Tư Noãn Noãn để anh ôm, để anh khóc...

Cảm giác chết tiệt này là sao... đau như vậy là sao chứ.

Khóc đủ, Lê Bá Sâm buông Tư Noãn Noãn ra, hai mắt anh sưng húp nhìn Tư Noãn Noãn một cái mới nói.

" Noãn Noãn. "

Nhìn hai mắt sưng húp của Lê Bá Sâm, Tư Noãn Noãn dở khóc dở cười nói.

" Đi rửa mặt đi. "

Lê Bá Sâm gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra.

Tư Noãn Noãn vẫn ngồi yên đó chờ anh, khi thấy anh đi ra cô đứng dậy, như buông bỏ chuyện gì đó mà đi thẳng nhào vào lòng của Lê Bá Sâm.

Ôm chặt lấy hông của anh, vẫn cảm giác đó, mùi hương đó... cái ôm chứa bao nhiêu cảm xúc, vui buồn đau khổ không dứt.

" Phải sống, anh nhất định phải sống. " giọng Tư Noãn Noãn nghẹn ngào vang lên.

Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, không chần chừ mà hôn nhẹ lên yết hầu của anh.

" Em không cho phép anh chết! Nếu muốn có thêm một đứa bé nữa, anh nhất định phải sống, nếu muốn bù đắp hết mọi lỗi lầm của quá khứ, anh nhất định phải sống, nếu muốn để em hạnh phúc cùng với các con thì anh phải sống. Phải chính anh tự bù đắp tất cả lỗi lầm của bản thân, phải cho em thấy cái gì là hạnh phúc là gia đình, chứ không phải cho em nhiều tiền, nhiều quyền nhưng không có anh. Anh có chết cũng phải đợi năm sáu chục năm sau, khi chúng ta vui vẻ đủ hãy chết cùng nhau. "

" Noãn Noãn. " Lê Bá Sâm bất ngờ từ cái ôm của cô, đến bất ngờ khi nghe cô nói.

" Lê Bá Sâm, anh không được bỏ cuộc... "

" Được... được anh không... không bỏ cuộc... cuộc... " Lê Bá Sâm vui vẻ đến nói không thành câu.

- --

Mấy chục năm sau, có người hỏi.

" Lê Chủ Tịch, cái khoảng thời gian hạnh phúc và mãn nguyện nhất của anh là khi nào? "

Lê Bá Sâm cười từ tốn đáp.

" Cái ngày bà nhà tôi tha thứ cho tất cả lỗi lầm lúc còn thời trai trẻ mà tôi gây ra. "

" Ngài có ấn tượng nhất là chuyện đó? Vì sao? "

" Nếu cậu phạm một sai lầm lớn, cậu có được người bị cậu làm tổn thương tha thứ thì cậu sẽ hiểu. "

Nhưng đó, cũng chỉ là chuyện của mấy chục năm sau, hiện tại...

- ------------------

Bão 7/15 chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.