#BooMew
Không lâu sau đó, một cô gái khác nhanh chóng xách giỏ đựng đồ ăn khác đến, không nhanh không chậm nói.
Mợ dùng bữa sáng ngon miệng. sau đó dọn ra hết toàn bộ thức ăn đặt lên bàn, cô gái ấy lại nhanh chóng rời đi.
Tư Noãn Noãn cả người đau nhức nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể mình đứng dậy đi sang cái bàn nhỏ ngồi, lại nhìn chằm chằm Aley, không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Aley, đây là đang xảy ra chuyện gì?
Bình thường, nếu không phải sợ cô chết đói vì không có sức tự nấu thì Lê Bá Sâm sẽ không chuẩn bị nhiều món như vậy, có chuẩn bị cũng chỉ là cháo nhưng hôm nay... cô luôn có cảm giác là lạ.
Aley nhìn Tư Noãn Noãn một cái môi câu lên vui mừng thay cô nói.
Chắc là cậu chủ nhìn thấy chị tốt rồi, nên hôm nay đặt biệt cho người chuẩn bị nấu đồ ăn cho chị thật nhiều, em lén nghe gì mà “ tẩm bổ “ gì mà “ mang thai “
Tư Noãn Noãn trên tay đang cầm chén cháo vừa nghe bốn từ “ tẩm bổ “ và “ mang thai “ tay cô run rẩy mà rơi chén vỡ thành hai, hai mắt trừng to kinh ngạc và sợ hãi...
Nhịn đau đớn vội vàng đứng dậy đi lấy chiếc điện thoại mới được đưa lúc tối, mở tin nhắn lúc tối cô chưa được đọc ra.
Mẹ đây! Mẹ đã nói với Lê lão gia tử rồi, con yên tâm! Mẹ sẽ không để con chịu quá nhiều khuất, cố gắng tịnh dưỡng thân thể thật tốt để mang thai...
Lưu Hà Mi gửi một tin rất dài, nhưng Tư Noãn Noãn chỉ đọc đến chữ “ mang thai “ đó thì dừng lại, hai mắt cô đỏ ửng...
Cô làm sao đây, vốn nghĩ rằng chỉ cần mình nhịn nhục mà sống ở đây năm năm... sẽ không bị PHẠT quá nhiều, nhưng giờ...
Người phụ nữ tự xưng là mẹ đó nào biết được... “ mang thai “hai từ “ mang thai “ đó sẽ hại cô thê thảm ra sau...
Lê Bá Sâm nhất định đang tức giận... không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ tìm cô...
Tư Noãn Noãn cắn chặt môi run rẩy, cô phải làm gì đây... đêm nay hay đêm mai phải chịu dày vò...
Aley thấy Tư Noãn Noãn đang run rẩy, tưởng cô lạnh cô bé vội vàng hỏi.
Chị lạnh sao? Để em đi ra nhà chính lấy thêm chăn.
Cũng không đợi Tư Noãn Noãn đồng ý hay không, Aley vội vàng chạy đi mất.
Tư Noãn Noãn ngồi tại chỗ, nhìn đồ ăn lại nhìn điện thoại, môi cô khẽ câu lên cười khổ.
Việc giúp cô tốt nhất chính là vờ như không thấy cô... càng quan tâm càng để ý thì Lê Bá Sâm lại có nguyên nhân lăng nhục cô, cưỡng ép cô thôi.
Tư Noãn Noãn thở hắc một hơi cố chấp nhận sự thật vừa nhận được.
- ---
Trong phòng ăn Lê Gia.
Môi Lê Bá Sâm câu lên cười như không cười nói với quản gia Lâm.
Đôi khi không nên nhìn người, chỉ nhìn vẻ bề ngoài! Ông thấy đó quản gia Lâm, người ông nói nếu tôi còn đối xử tệ bạc thì sẽ hối hận, nhưng giờ thì sao?
Không phải cô ta đã được bên kia công nhận và buộc tôi và cô ta phải có con trong năm nay sao? dừng lại một chút, Lê Bá Sâm nhìn như không nhìn chén trước mặt anh mà nói.
Tôi vốn có suy nghĩ chuyện ông nói một đêm, nhưng xem ra không phải vậy rồi! Trước khi cô ta mang thai, ông đừng xen vào chuyện của chúng tôi nữa, còn nếu ông muốn xen, thì cuốn gói về bên kia đi.
Dứt câu, Lê Bá Sâm không ăn gì mà đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Quản gia Lâm nhìn theo bóng dáng Lê Bá Sâm, điện thoại cầm lên muốn điện lại thôi.
Ông nhẹ nhàng nhấn gửi đi vài chữ cho Lưu Hà Mi.
Có lẽ Phu Nhân đã sai. sau đó tắt máy.
Sai ở chỗ, xen vào chuyện này quá sớm.
Sai ở chỗ, đánh Lê Bá Sâm.
Sai ở chỗ, đối xử tốt với Tư Noãn Noãn.
Ván cờ này đã đi sai... quản gia Lâm cúi đầu, hai mắt đờ đẫn... nghĩ về Tư Noãn Noãn môi ông câu lên cười khổ nói lẩm bẩm một mình.
“ Thì người chịu mọi đau đớn hay trách phạt cũng chỉ là một người bị sắp đặt kia... “
Không ai biết, càng không ai nghĩ đến...
Lê Bá Sâm thức trắng một đêm để suy nghĩ thật kỹ những câu nói của Tư Noãn Noãn. Bản thân anh phải chịu sự dày vò cũng như sợ bị tổn thương của quá khứ mà muốn bước một bước thử...
Chính là khi anh sắp đặt chân xuống lại nghe tin.
Trong năm phải có con, không có bị hủy quyền thừa kế.
Bàn chân sắp chạm liền nhấc lên, cười như không cười, con tim bỗng dưng thắt chặt lại...
Môi Lê Bá Sâm mấp môi lẩm bẩm.
Đàn bà đều như nhau... thích giả vờ.
Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là những hình ảnh Tư Noãn Noãn nói yêu anh ra sao? Chịu đau ra sao?... Lê Bá Sâm chỉ cảm thấy thật ghê tởm, chỉ vì muốn mang thai giữ vững địa vị của Lê Gia mà cô ta lại có thể nói dối như vậy.
Không những thế còn lựa chọn thời điểm mẹ anh đến.
Lê Bá Sâm vừa lái xe, vừa cười to “ hahaha “.
Trên đời này, ngoài rác thì vẫn là rác thôi.