Người Vợ Ở Riêng

Chương 10: Chương 10




Tâm trạng buồn bực như vậy vẫn không thể tiêu tan, vẫn kéo dài đến ba giờ chiều.

Cửa phòng làm việc được mở ra, giọng nói khàn khàn vẫn bình tĩnh lễ độ: “Anh đi trước.” thì Nhược Huyên còn chưa phản ứng, Bùi Thần Dật đã đi khỏi cửa chính.

thì Nhược Huyên cực kỳ phiền muộn, không phải anh hỏi cô tối nay đến nhà được không sao? cô còn tưởng anh sẽ đợi đến khi tan làm, đợi cô quyết định, nhưng bây giờ có ý rằng lúc nãy anh đùa cô sao?

cô bị anh trêu đùa lâu như vậy, thì Nhược Huyên nổi giận, trong đầu tưởng tượng ra tiếng cười nhạo của Bùi Thần Dật, cô thật muốn giết người đó.

“Chào cô.”

Thường ngày hiếm khi có người đến phòng làm việc của kĩ sư lập trình, bây giờ lại tới, quả thật là tự chui đầu vào lưới, giọng nói thì Nhược Huyên vô cùng tồi tệ: “Có chuyện gì?”

Người kia sợ hết hồn, nụ cười gơi gượng gạo: “Tôi là Tào Thụy của bộ phận kỹ thuật, có chuyện muốn gặp kĩ sư lập trình, xin hỏi bây giờ anh ấy co thể….”

“Anh ta chết rồi.”

thật ra thì Nhược Huyên rất ít khi giận chó đánh mèo, nhưng người trước mắt này cố tình làm cô tức giận muốn giết chết người dám đứng trước mặt cô nhắc tên người nào đó.

“Tôi chỉ đưa tài liệu rồi….”

“Được rồi, đã nói anh ta đã chết, anh để đó đi, còn nói nhiều như vậy, phiền muốn chết! Anh ta trở lại tôi sẽ nói cho anh ta biết, được chưa?” Giọng nói của thì Nhược Huyên không có hảo cảm, logic cũng bắt đầu rối tung.

Chết còn về được sao? đã chết sao còn nói được với anh ấy? Tào Thụy cười xấu hổ, đi vào phòng làm việc cùa Bùi Thần Dật, rất nhanh đi ra sau đó đi khỏi.

Trong lòng thì Nhược Huyên không hề áy náy, có thể nói căn bản cô giận điên lên, không ý thức được mình lại làm chuyện lúng túng như vậy, tâm trạng tồi tệ của cô kéo dài đến khi tan làm.

thì Nhược Huyên hơi tức giận ném cái USB trên bàn và chìa khóa vào túi, chuẩn bị rời khỏi công ty, còn chưa đi đến cửa lớn, điện thoại ở bàn làm việc đổ chuông.

cô thong thả đi đến bàn làm việc, vô cùng thiếu kiên nhẫn cầm điện thoại lên, còn chưa nói gì đã bị đối phương nói trước: “Nhược Huyên, em vẫn ở Thịnh Thế sao?”

cô rất muốn nói, cô không ở đây, nhưng ai nhận điện thoại của anh? Nếu quả thật muốn tìm cô, tại sao gọi điện thoại công ty, mà không phải điện thoại của cô? Xế chiều lúc đi không phải rất thoải mái sao? Gọi tới làm gì?

cô không phát hiện mình đã tự tiện ảo tưởng về hành động của anh, anh chỉ gọi điện đến công ty lại ảo tưởng anh cố ý gọi cho cô, cô không phát hiện mình đã bắt đầu phát cáu với sự đùa bỡn của anh, chú ý nhất cử nhất động của anh rồi.

cô không hỏi ai chuyện đang lưỡng lự trong lòng mình, cũng không phát hiện mình thay đổi, khi cô nghe anh gọi tên cô thì đã rơi vào tay giặc rồi.

Nhược Huyên, lần đầu tiên anh gọi tên cô, giọng anh rất tự nhiên cứ như đã kêu cái tên này hàng vạn lần, làm ngực cô nóng hơn, trong nháy mắt sự tức giận vừa rồi biến mất hoàn toàn.

Câu nói đó là gì nhỉ? Phụ nữ không bao giờ có thể chống lại được sự dịu dàng của đàn ông, sự dịu dàng của anh không phải là chăm sóc chu đáo, khéo hiểu lòng người, anh chỉ thể hiện một chút dịu dàng cũng làm cô cảm nhận được, giống như bây giờ.

“Vẫn ở đây.”

"Có phiền em không, giúp anh mang tài liệu trên bàn tới nhà anh?" Giọng nói Bùi Thần Dật khàn khàn, hình như còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, anh chưa uống hết nước muối sao? thì Nhược Huyên hơi nhăn mày.

"Được, có phải túi tài liệu mằu vàng không?"

"Đúng rồi, cám ơn em."

Bùi Thần Dật nói cho cô địa chỉ nhà anh, muốn cô chú ý an toàn, rồi mới cúp điện thoại.

thì Nhược Huyên cầm ống nghe, nghe tiếng tút tút điện thoại khi ngắt kết nối, cười giống như trong lòng thấm mật.

thật ra cô biết mình đã có cảm giác khác với Bùi Thần Dật, mặc dù luôn nói anh chớ suy nghĩ nhiều, nhưng mình cũng đã thích anh từ lâu, khi cô bất lực, không biết làm sao, anh đều ở cạnh cô, mặc dù không nói chuyện, cũng rất ít khi an ủi, nhưng anh lẳng lặng làm bạn làm cô cảm thấy thoải mái.

Anh luôn làm cô cảm thấy vậy, khi cô bị mọi người vứt bỏ, anh vẫn bên cạnh, cô biết nghĩ như vậy hơi cường điệu, dù sao họ quen biết nhau cũng chưa lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.