Người Vợ Ở Riêng

Chương 22: Chương 22




Một lúc lâu sau anh mới khôi phục lại, tay anh từ từ đặt lên bụng Thì Nhược Huyên, động tác hơi cứng ngắc giống như sợ mạnh tay quá giấc mơ này sẽ tan biến.

Anh không dám tin: “Con?” Vui mừng, nhưng anh lại cảm thấy hơi lo lắng, buồn rầu.

Hàn Chước nhìn phản ứng của anh, lại lắc đầu lần nữa, không tiếp tục quấy rầy anh nên đi khỏi nhà anh.

Con….. Giữa hai lông mày của Bùi Thần Dật xuất hiện nếp nhăn, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đời này mình sẽ có con, ngay cả mấy anh em của anh cũng nghĩ vậy, anh cũng cảm thấy chỉ có thể một mình sống hết cuộc đời này.

Không phải anh không có phụ nữ theo đuổi, muốn làm vợ anh có rất nhiều, cũng có phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh, nhưng anh không hề có cảm giác với những người phụ nữ đó, ở cùng họ, anh luôn bình thản như nước, nhịp tim vẫn bình thường, cực kỳ bình tĩnh, không hề có cảm giác động lòng.

Trước khi cô xuất hiện, anh nghĩ không muốn theo đuổi tình yêu, cũng thấy cuộc sống không thiếu hụt tình yêu, thiếu mất sự tiếc nuối khi không yêu, anh nghĩ rằng người lập trình sẽ sống một mình đến già.

Mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi, từ khi cô xuất hiện trước mắt anh, khiến anh nhìn một lần đã nhớ mặt cô hoặc anh không giải thích được tại sao từ lúc bắt đầu anh đã tốt với cô? Anh thật không nhớ rõ.

Truyền thuyết nói rằng Thượng Đế đã dùng xương sườn của Adam để tạo ra Eve, anh không biết Eve của anh có tồn tại hay không, không biết Eve của anh khi nào sẽ xuất hiện, nhưng anh biết chỉ cần Eve của anh xuất hiện, anh nhất định có thể nhận ra, anh đã nhận ra cô.

Bùi Thần Dật cẩn thận thu tay lại, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô và chăn vào trong lòng, cảm thụ cô ở trong lòng anh, ngửi mùi thơm trên tóc cô.

Anh biết cô đau lòng do anh hại, anh biết cô muốn đi, anh cũng muốn để cô vui vẻ, anh hi vọng cô có thể vẫn tinh thần sung mãn, đầy sức sống, tâm trạng vui vẻ, nhưng anh không làm được, anh không nỡ buông tay cũng không có cách buông tay.

Lúc Thì Nhược Huyên tỉnh lại đầu cô vẫn hơi mơ hồ, cô sững sờ nhìn trần nhà trắng như tuyết, nghĩ lừa mình dối người, vì mình quá mệt mỏi cho nên gặp ác mộng.

Nhưng lúc cô nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật ngủ say bên cạnh cô, cô biết cô không thể gạt mình nữa, cô rất đau lòng, tại sao anh lại lừa cô? Cô còn tưởng anh chính là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, không uổng công trước khi cô bị đá, bị bắt cá hai tay, không uổng công cô vượt mọi khó khăn để đến bên anh, nhưng không nghĩ rằng tất cả đều do cô ảo tưởng.

Cô nhẹ nhàng bỏ tay anh ra, lật người ngồi dậy sau đó cẩn thận xuống giường.

Khi cô sắp ra khỏi phòng ngủ thì có giọng nói từ phía sau cô: “Em muốn đi đâu?”

Thì Nhược Huyên sợ hết hồn, nhưng cô cũng không dừng lại, không hề để ý lời anh nói.

Bùi Thần Dật thở dài, sau đó hơi mệt mỏi nói: “Em vẫn muốn đi sao?”

Chưa từng nghe anh nói chuyện như vậy, cô dừng lại một lát rồi lại đi tiếp nhưng tốc độ đã chậm rất nhiều.

“Em biết không, em mang thai rồi.”

Cái gì? Thì Nhược Huyên đứng tại chỗ, cô mang thai? Cô lập tức luống cuống, tại sao cô mang thai vào lúc này? Cô không tin nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của mình, rất khó tin rằng trong bụng một có một sinh mang đang lớn lên.

“Anh lại lừa tôi ư?”

Bùi Thần Dật khẽ cười khổ, xuống giường đến gần cô: “Em không vui sao?”

Thì Nhược Huyên cười lạnh: “Anh thật vui, vui vì anh lại lừa được tôi?”

Bùi Thần Dật không giải thích nhiều, chỉ lẳng lặng lắc đầu một cái: “Em mang thai.” Giọng nói chân thật đáng tin.

Thì Nhược Huyên quan sát vẻ mặt anh, nhìn mắt anh, sau khi xác định anh nói thật, trong lòng cô sợ hãi khiến tim đập rộn lên, hết sức lo lắng, làm sao đây? Lúc này có đứa bé thật không phải, cô cau mày suy nghĩ.

“Chúng ta kết hôn đi.”

Thì Nhược Huyên không thể tin được: “Bùi Thần Dật, anh có bị điên không?”

Bùi Thần Dật bình tĩnh nhìn cô: “Anh nghiêm túc.”

Thì Nhược Huyên xì một tiếng bật cười: “Anh cho rằng vì đứa bé nên tôi sẽ bám lấy anh, muốn anh chịu trách nhiệm, muốn anh kết hôn với tôi, cho nên mới cầu hôn với tôi sao? Anh cho rằng tôi dùng đứa bé này có thể trói buộc được anh sao? Anh có phải đã quên, cách đây không lâu tôi còn nói với chia tay với anh không?”

Bùi Thần Dật tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Anh không đồng ý.”

Thì Nhược Huyên không muốn nói nhảm với anh, không kiên nhẫn: “Anh giấu hành lý của tôi ở đâu? Trả lại cho tôi, tôi muốn về nhà.”

Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay cô: “Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

Thì Nhược Huyên không giãy nữa, cô biết mình không đủ sức đấu lại anh, không thể làm gì đành để anh kéo cô vào phòng ngủ lần nữa.

Con ngươi của anh tĩnh mịch khác thường, tay không tự giác mà dùng sức, chỉ sợ mình không cần thật, chỉ sợ đột nhiên cô giãy giụa, sau đó cô sẽ biến mất trước mặt anh.

Cô thuận theo ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn sàn nhà yếu ớt nói: “Như vậy có ý gì? Anh cho rằng anh có thể xem chừng tôi bao lâu, chỉ cần trong lòng tôi còn ý nghĩ này, tôi sẽ luôn tìm cơ hội bỏ trốn, anh có thể mỗi ngày 24 giờ xem chừng tôi?” Lúc cô nói chuyện không có nhìn anh, Bùi Thần Dật thậm chí còn phát hiện từ lúc cô tỉnh lại không có nhìn anh một lần.

“Đứa bé em định thế nào?” Anh biết cô nói đúng, mà anh đã không còn đường lui.

Thì Nhược Huyên không trả lời.

Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Tiểu Huyên, anh sai rồi, em quên việc này đi được không? Anh sẽ không bao giờ lừa em nữa, em đừng đi có được không?”

Đây là lần đầu tiên anh nhận sai, anh không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chưa từng giữ lại ai muốn rời khỏi anh, đây là lần đầu tiên anh cố gắng giữ lại một người, giống như chỉ cần không để ý, người đó sẽ rời khỏi anh.

“Chúng ta có con rồi, em đừng đi, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và đứa bé, chúng ta hẹn hò khá tốt, anh biết anh sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa, Tiểu Huyên, em đừng đi, chúng ta cùng nhau nuôi lớn đứa bé, nhìn nó lớn lên sau đó yêu đương, kết hôn, sinh con, có được không?” Cằm dưới Bùi Thần Dật bị kéo căng, nói hết lời rồi mím chặt môi.

Thật ra nhất thời Thì Nhược Huyên không phản ứng kịp, cô vừa mới biết người cô yêu lừa cô nhiều như vậy, lợi dụng cô phải lợi dụng triệt để, còn chưa kịp bỏ đi đã nói cô mang thai, cô không biết mình nên làm gì với đứa bé này.

Giữ lại đứa bé, cô vẫn không thể đối mặt với Bùi Thần Dật, nếu như con vẫn còn, cô không thể cắt đứt quan hệ với anh, nhưng bỏ đi…….. làm sao có thế chứ, đây là đứa con đầu tiên của cô.

Thì Nhược Huyên vẫn còn đang suy nghĩ, trong lòng Bùi Thần Dật vẫn cảm thấy lo lắng, anh sợ cô sẽ dứ khoát nói với anh: “Đứa bé? Tôi sẽ bỏ.”

Anh giành nói trước với cô: “Ít nhất em cũng suy nghĩ một thời gian đi, để anh chăm sóc em, không phải tháng trước dì cả em tới sao, là hiện tượng sinh non, em hãy ở lại đây, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em.”

Thì Nhược Huyên vẫn cúi đầu không nói gì, cô không biết nên nói gì với anh.

Bùi Thần Dật cũng không muốn nghĩ gì nữa, tự cho rằng cô đã chấp nhận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.