Người Vợ Ở Riêng

Chương 3: Chương 3




Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất hiện tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.

Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cười lấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi Thần Dật đã quăng ra câu đầu tiên: "Trở về nói với Tiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."

Nói xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ đi, tất cả quá trình chưa tới mười giây.

Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng Bùi Thần Dật, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân thật muốn khóc, ông chủ trạch nam của anh nhất định không nhận ra anh là thư ký của anh ấy.

Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết Bùi Thần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.

Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càng nhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.

Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màu đen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít người ghé mắt nhìn.

Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai, tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái này không đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phần cảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.

Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị, mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻ mặt u ám của anh dọa không dám đến gần.

Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.

Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đói chịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áo Larry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấy cái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ăn ngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trở lại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.

Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận, thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thị đụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.

Làm gì! Không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêu anh là muốn chết.

Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chính là một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy, đầu cúi xuống.

Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốn ngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lời nào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ.

Không thể nào, mới đụng một chút liền bị thương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dù sao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.