Người Vợ Thay Thế

Chương 55: Chương 55




Sau khi nhận được điện thoại, Từ Tây Bác không kiềm chế được sung sướng, sau khi tan sở vội vàng chạy thẳng đến nhà của Hàn Cảnh Hiên.

Đới Tư Dĩnh đang bận rộn trong bếp, cô đang nấu một món thật dinh dưỡng để tẩm bổ cho Trịnh Vũ Văn.

Chuông cửa vang lên, Trịnh Vũ Văn đi ra mở cửa, còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Tây Bác bế lên.

“A……. Tây Bác, anh làm gì thế??? Mau thả em xuống!!!” Trịnh Vũ Văn bị bất ngờ hô lên thành tiếng.

“Em yêu, là thật sao?? Em có thai là thật phải không???” Từ Tây Bác tràn đầy vui sướng, vội ôm cô đến phòng khách.

“Thả em xuống, em choáng đầu quá.” Trịnh Vũ Văn vội ngăn không cho anh bế.

“Choáng đầu?” Từ Tây Bác vội vàng ngừng lại, cuống quít hỏi: “Em không sao chứ, anh quên mất….”

Nhìn anh thật khẩn trương, Trịnh Vũ Văn không kìm được bật cười, “Tây Bác, em không sao….”

“Không sao là tốt rồi, làm anh sợ muốn chết, nhưng mà chắc con không sao đâu nhỉ?” Từ Tây Bác vẫn không thôi lo lắng hỏi.

“Anh thật là, con làm sao được? Anh đừng khẩn trương như vậy được không?” Trịnh Vũ Văn nhăn mặt nói.

“Em hay thật, đấy chẳng phải cũng là con anh sao? Sao anh lại không lo lắng được, anh là papa của nó mà.” Từ Tây Bác bất mãn nhìn cô.

“Anh là papa của con em á? Ai nói? Anh với em đã kết hôn ah? Sao em lại không nhớ nhỉ ?” Trịnh Vũ Văn giả vờ cố ý cau mày ngẫm lại.

“Kết hôn? Chuyện này lại quá đơn giản ý chứ. Đi, anh đưa em đi đăng ký rồi sau đó mình tổ chức đám cưới nha.” Từ Tây Bác hơi sửng sốt, sau đó vội kéo tay cô đi.

“Đi đâu mà đi? Em còn chưa đồng ý lấy anh đâu? Mà anh cũng đã cầu hôn em đâu cơ chứ ?” Trịnh Vũ Văn bất mãn nói thầm, quả thực cô rất mệt.

“Cầu hôn? Dễ mà… Tiểu thư Trịnh Vũ Văn yêu quý, em có đồng ý làm vợ anh không?” Từ Tây Bác quỳ gối, chân thành nói.

“Không có hoa hồng à?” Trịnh Vũ Văn nhìn anh nói.

“Anh sẽ mua ngay.” Từ Tây Bác vội đứng lên.

“Trịnh Vũ Văn, cậu đừng làm loạn nữa, Từ Tây Bác cầu hôn cậu rồi còn gì, mau vào ăn cơm thôi, Cảnh Hiên cũng về rồi.” Đới Tư Dĩnh ở trong bếp nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ỹ, vô cùng hâm mộ, có con… đời này cô vĩnh viễn sẽ không được hưởng thụ cảm giác được làm mẹ như cô ấy.

“Được thôi, mình không đùa nữa, mình sẽ giúp cậu xếp bát. ” Trịnh Vũ Văn vừa nói vừa đi vào bếp.

Từ Tây Bác vội chạy lại đỡ cô, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, “Em đừng cử động, cứ ngồi xuống, để anh làm cho.”

Trịnh Vũ Văn vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cảm giác khi được anh giành làm việc thật qua sức tuyệt vời.

Đới Tư Dĩnh vừa nhìn cô với anh mắt hâm mộ, vừa nghịch nghịch cái bát.

Hàn Cảnh Hiên về đến nhà, nhìn thấy hai vị khách bất ngờ: “Tây Bác, sao cậu lại đến đây thế này?”

“Cậu có lòng chút đi, mình cũng là bạn cậu mà. Hôm nay Tư Dĩnh mời Vũ Văn đến ăn cơm, thế là mình cũng được một chân ké ăn thức ăn ngon…” Từ Tây Bác bất mãn nhìn Cảnh Hiên .

“Mình bất mãn việc Tư Dĩnh vất vả nấu thức ăn ngon để đãi cậu đấy.” Hàn Cảnh Hiên không thèm để ý đến sự bất mãn của Từ Tây Bác.

“Thôi, thôi, hai người đừng cãi nhau ữa, mau ăn cơm đi.” Đới Tư Dĩnh cười cười, cô biết họ đang đùa nhau.

“Tư Dĩnh, sao hôm nay toàn món bổ dưỡng vậy, có cả canh gà nữa. Là ai không khỏe à?” Hàn Cảnh Hiên nhìn một bàn toàn thức ăn bổ dưỡng hỏi.

Từ Tây Bác vừa muốn trả lời thì đã bị Vũ Văn kéo lại, lắc đầu, ý bảo anh đừng nói gì, anh hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Tư Dĩnh không thể mang thai, mọi người đều biết, Cảnh Hiên cũng biết, nếu giờ nói chuyện Vũ Văn mang thai sẽ khiến cả Tư Dĩnh và Cảnh Hiên đau lòng.

“Tôi với Vũ Văn đều muốn ăn món gì thanh thanh một chút, dạo này toàn ăn đồ có dầu mỡ nên cũng muốn thay đổi khẩu vị chút.” Từ Tây Bác nửa đùa nửa thật nói.

Đới Tư Dĩnh đã nhìn thấy được động tác rất kín đáo của Vũ Văn, biết bọn họ vì nghĩ cho cô mà chưa nói, vô cùng cảm động nhưng lại thấy chuyện này không có gì cần giấu diếm, liền mỉm cười nói: “Cảnh Hiên, là vì Vũ Văn mang thai, không ăn được mấy món dầu mỡ nên em làm mấy món thanh mát này cho cô ấy, nhân tiện chúc mừng hai người họ luôn.”

“Thật không? Vũ Văn mang thai à, Tây Bác, cậu sắp làm bố rồi đấy. Chúc mừng nha!” Hàn Cảnh Hiên thật lòng chúc phúc.

“Cảm ơn…Thôi mau ăn cơm đi. ” Từ Tây Bác hơi xấu hổ, anh không muốn tiếp tục đề tài này, sợ Tư Dĩnh và Cảnh Hiên khó xử.

“Ăn cơm, đều là Tư Dĩnh làm đấy. Để tôi kể cho, trước đây, cứ mỗi khi thấy cô ấy nấu món gì, tôi mà đến là liên lập tức bỏ chạy.” Trịnh Vũ Văn cố ý chuyển đề tài, làm không khí sôi nổi lên.

“Vì sao lại chạy ?” Từ Tây Bác và Hàn Cảnh Hiên đồng thanh hỏi.

“Bởi vì, quá khó ăn, mà tôi lại sợ cô ấy bắt ăn, hơn nữa tôi cũng không dám khen, không chạy, thì phải cố mà ăn à? Tôi không ngốc thế đâu.” Trịnh Vũ Văn nhớ lại trước kia nói.

“Trịnh Vũ Văn, thế mà mình nhớ là cậu cũng đã ăn không ít đâu!!” Đới Tư Dĩnh cố ý tức giận nói.

“Chẳng qua là mình không muốn ăn nhưng cứ bị cậu ép ăn thôi.” Trịnh Vũ Văn nhỏ giọng nói thầm.

“Ha ha, tôi không tin.” Hàn Cảnh Hiên cùng Từ Tây Bác đồng thanh nói, vừa nói mà tay vẫn không ngừng gắp đĩa rau trước mặt.

“Hai người không tin tôi a……………….”

“Ha ha, thật đấy………”

Trong nhà tràn đầy tiếng cười.

“Tạm biệtTây Bác, Vũ Văn, hai người đi thong thả.” Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên tiễn hai người ở cửa.

“Mình biết rồi, tạm biệt.” Trịnh Vũ Văn khoát tay chào.

Từ Tây Bác vừa đỡ Vũ Văn, vừa nói: “Cẩn thận cầu thang, chậm thôi, để anh đỡ em…”

Đới Tư Dĩnh nhìn hai người họ hạnh phúc, quay lại thấy Hàn Cảnh Hiên đang nhìn về phía hai người kia, con ngươi đen thâm thúy hiện ra sự u ám, là người khác không nhận ra được cảm xúc gì, nhưng cô biết anh để ý, người đàn ông này sẽ không có được đứa con của chính mình, sẽ không được hưởng thụ cảm giác vui sướng khi được làm cha…



Mục đích

Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên từ phòng tắm bước ra, cô có chuyện muốn nói với anh, liền gọi : “Cảnh Hiên…….”

“Tư Dĩnh, sao em chưa ngủ, có chuyện gì sao?” Hàn Cảnh Hiên ngồi lên ghế sôfa.

“À, không có gì….” Đới Tư Dĩnh lắc lắc đầu, lời muốn nói vừa định nói ra thì cô lại không biết phải nói thế nào? Nói cái gì bây giờ?

“Không sao thì em ngủ đi, anh cũng đi ngủ đây.” Trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng, anh đã chợt nghĩ cuối cùng thì cô cũng đã đón nhận anh.

“Ngủ ngon.” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nói, không phải cô không nhận ra sự khát vọng trong mắt anh, nhưng cô vẫn chưa thể khiến cả thân thể lẫn tình cảm của cô tiếp nhận anh, từ khi kết hôn đến giờ, Cảnh Hiên vẫn ngủ trong phòng khách, cô biết anh thống khổ, cả cô cũng thống khổ………….

Hàn Cảnh Hiên quay lại phòng mình, nhẹ mở của phòng, buồn bã ngồi vào bàn máy tính, Tư Dĩnh đã lấy anh nhưng trong lòng cô lại không có hình bóng của anh, anh không muốn ép buộc cô nhưng thật sự bây giờ anh đã mệt mỏi lắm rồi…

Hạ Thần nhìn kỹ tài liệu trong tay, chẳng phải Long Ngạo Phỉ là chồng của chị gái Tư Dĩnh sao? Vì sao cô gái kia lại nói chuyện về Tư Dĩnh và Long Ngạo Phỉ? Không lẽ cô ta nhận sai người, nhầm Tư Dĩnh là Tư Giai, không đúng, không đúng, rõ ràng lúc ở bệnh viện hai người đã nói chuyện với nhau, hai người họ chắc chắn là có quen biết nhau. Vậy thì đó là tại sao nhỉ?

Suy nghĩ vất vả một hồi, Hạ Thần chau mày, đột nhiên mắt cô sáng lên, đúng rồi, phải chăng người Đới Tư Dĩnh yêu là chính anh rể cô ta, hai người này có quan hệ với nhau? Liệu có phải là sự thật không nhỉ? Chuyện cô ta không thể mang thai liệu có phải là thật không? Xem ra cô cần phải tự mình chứng thực chuyện này…

Đới Tư Dĩnh mở cửa. Thấy người ngoài sức tưởng tượng đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thắc mắc sao cô ấy lại đến đây?

“Sao? Không muốn gặp tôi à? Không định mời tôi vào nhà sao?” Hạ Thần đứng ở cửa, giọng điệu khá thân mật.

“Mời vào.” Mặc kệ cô ấy có ý định gì? Trước hết cô vẫn cần lịch sự tiếp đón.

Hạ Thần vừa bước vào, liền đưa mắt nhìn xung quanh như đánh giá điều gì, nơi này vẫn còn lưu lại những dấu vết của một căn phòng tân hôn, trên tường là một bức ảnh cưới được phóng to, trong lòng cô không khỏi đau đớn, cô dâu trong bức ảnh cưới kia, lẽ ra phải là cô.

“Hạ tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì không?” Đới Tư Dĩnh thấy cô nhìn ngó xung quanh, chưa nói chuyện, vì thế quyết định tự mình hỏi trước.

“Đới Tư Dĩnh, tại sao cô lại vội vàng muốn lấy Hàn Cảnh Hiên, trong khi cô thừa biết cô sẽ không thể hạnh phúc nếu lấy anh ấy?” Hạ Thần nhìn cô, chất vấn, chỉ mình cô biết thực chất cô đang cố tình thử Tư Dĩnh…

Đới Tư Dĩnh khẽ cười, bình tĩnh nhìn cô nói: “Tại sao cô biết Cảnh Hiên không thể đem lại hạnh phúc cho tôi?”

Hạ Thần cười lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, gằn từng tiếng rõ ràng : “Ngay cả con của Cảnh Hiên cô còn không sinh được, lấy gì để đem lại hạnh phúc cho anh ấy? Cô không biết Cảnh Hiên rất thích trẻ con sao? Hơn nữa hai bác cũng rất mong có cháu bế, cô có thể làm được không? Hay chỉ có thể hy vọng vào chuyện thụ tinh trong ống nghiệm?”

Đới Tư Dĩnh kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Hạ Thần, cô không tin Cảnh Hiên nói chuyện đó với cô ấy, vậy thì tại sao cô ấy lại biết chuyện này?

Hạ Thần thấy rõ được toàn bộ phản ứng của Tư Dĩnh, trong lòng có chút đắc ý, hóa ra cô ta thật sự không thể sinh con, quả thật là trời đã giúp cô, cô sẽ không thể buông tha cho Hàn Cảnh Hiên lần nữa.

“Sao không nói gì? Đới Tư Dĩnh, cô thật ích kỷ, cô không nghĩ rằng sự ích kỷ của cô sẽ hại Cảnh Hiên sao?” Hạ Thần lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi nên nói gì bây giờ? Cô nói đúng, tôi ích kỷ, nhưng tôi có thể nói gì đây?” Đới Tư Dĩnh cười khổ, cô không biết mình phải nói gì trong trường hợp này.

“Cô có thể làm gì sao ? Vấn đề là ở chỗ cô muốn thế nào? Cô có thể rời khỏi Cảnh Hiên, đây không phải là một biện pháp tốt sao? Vấn đề là cô có muốn không thôi? Không phải ư? ” Hạ Thần vô cùng muốn Tư Dĩnh rời đi, lúc đó cô mới có cơ hội.

“Tôi có thể rời xa Cảnh Hiên, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không đổng ý. Anh ấy sẽ vô cùng đau khổ, chẳng lẽ đó không phải là làm tổn thương anh ấy sao?” Đới Tư Dĩnh hiểu được đó không phải là ý kiến hay vì cô biết Cảnh Hiên chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Phải, cô rời đi, anh ấy sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, nhưng chỉ một thời gian thôi, Đới Tư Dĩnh, cô đừng quên, tình yêu rồi dần dần cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, vậy lúc đó hai người lấy gì để đảm bảo? Đứa con sao? Nhưng đáng tiếc cô lại không thể có được.” Hạ Thần cố ý nói những lời khiến Đới Tư Dĩnh tổn thương.

Sắc mặt Đới Tư Dĩnh càng ngày càng xấu, cô không thể phủ nhận những điều Hạ Thần vừa nói, gia đình mà không có con, đó chính là một gia đình bất hạnh, thụ tinh trong ống nghiệm cũng là một cách nhưng tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Sẽ tốn bao nhiêu sức lực cùng thời gian?

“Hạ Thần, cô nói thật đi, cô tới đây có việc gì?” Tư Dĩnh hít một hơi thật sâu, cô không tin hôm nay Hạ Thần đến đây chỉ để nói với cô những chuyện này.

“Tôi đến để làm gì cô còn chưa rõ sao? Trong ngày cô kết hôn, tôi đã nói sẽ cướp lại Hàn Cảnh Hiên , chỉ là, bây giờ không phải là tôi cướp, mà là cô không thể không buông tay Cảnh Hiên ra để anh ấy có một “gia đình” đúng nghĩa.. Chỉ cần cô vì Cảnh Hiên mà suy nghĩ, nhất định sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn, đúng không?”

Hạ Thần nói rõ ý định của mình là muốn đoạt lại Hàn Cảnh Hiên .

“Hạ Thần, tôi hiểu ý cô, nhưng tôi sẽ không chủ động từ bỏ anh ấy, cũng sẽ không chủ động rời đi, bởi điều đó sẽ khiến cả hai chúng tôi cùng tổn thương, Nhưng nếu có một ngày anh ấy từ bỏ tôi, để tôi rời đi thì chắc chắn tôi sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý, không hề có ý định oán trách, để anh ấy được hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh nhìn thẳng vào mắt Hạ Thần, kiên định nói ra ý nghĩ của mình

“Đới Tư Dĩnh, tôi thật nghi ngờ, không phải người cô yêu là Long Ngạo Phỉ sao? Sao cô lại muốn lấy Cảnh Hiên? Cô cũng đã từng nói cô không yêu anh ấy? Nhưng cô yên tâm, sẽ có ngày tôi sẽ khiến Cảnh Hiên chủ động từ bỏ cô, cô hãy nhớ những gì cô nói hôm nay, cam tâm tình nguyện rời xa anh ấy.” Hạ Thần nghi hoặc nhìn Tư Dĩnh, cô thật không hiểu Tư Dĩnh đang nghĩ điều gì.

Lần thứ hai Tư Dĩnh lại bị dọa cho khiếp sợ, cô ấy biết Long Ngạo Phỉ? Cô ấy biết cô yêu Long Ngạo Phỉ? Vậy còn điều gì cô ấy không biết? Đột nhiên cô không khỏi cảm thấy người phụ nữ trước mặt thực sự đáng sợ.

“Không cần phải sợ hãi như vậy… Trên đời này không có gì là gọi là bí mật, chỉ cần cô làm thì sẽ có một ngày mọi người đều biết, hôm nay làm phiền cô rồi, tôi đi đây, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại, nhanh thôi.” Hạ Thần nhìn Tư Dĩnh, nói xong liền tự mình đi về phía cửa, mục đích của cô hôm nay đã đạt được.

Tận đến khi tiếng đóng cửa vang lên Tư Dĩnh mới dần hồi phục được tinh thần trở lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.