Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Đới Tư Giai nhìn Tư Dĩnh chạy vào, lệ rơi đầy mặt cô, cuống quýt hỏi: “Tư Dĩnh, em sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Đới Tư Dĩnh lập tức chạy tới ôm lấy cô khóc nói: “Chị, vì sao chị lại làm thế? Em không cần, không cần, em chỉ cần sống tốt như thế này là được, em không cần chị phải hi sinh.”
“Tư Dĩnh, em đang nói gì thế? Cái gì không cần, cái gì không muốn? Cái gì hi sinh chứ? Chị thật sự nghe không hiểu.” Đới Tư Giai bị cô hỏi giả vờ như không hiểu.
Đới Tư Dĩnh lau đi nước mắt, buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt của cô nói: “Chị, chẳng phải chị vì muốn tác thành cho em và Long Ngạo Phỉ, sợ em không thể có con, lặp lại bi kịch như chuyện với Cảnh Hiên, cho nên chị mới hi sinh bản thân để cho em một đứa con sao.”
“Tư Dĩnh, em nói giống như chị rất cao thượng, chị không cao thượng vậy đâu, chị chỉ là muốn có con, trước kia chị cũng đã từng nghĩ qua chuyện này, không phải sao?” Đới Tư Giai sửng sốt, hạ mi mắt, không dám nhìn thẳng cô, cô sao lại biết.
“Chị gạt em, rõ ràng chị đã muốn bỏ cuộc, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này nữa, em không tin, chị, em chỉ cần chị thôi, bỏ đứa bé đi được không?” Giọng điệu của Đới Tư Dĩnh mang theo cầu xin, lôi kéo tay cô.
“Chị đã nói là không phải vì em mà, chị là vì chính bản thân mình, chị muốn có con, chị không muốn sau này phải hối hận, cho nên đứa bé là sự kéo dài cuộc sống của chị, chị sẽ không từ bỏ đâu.” Đới Tư Giai rút tay lại, lần này cô thật sự quyết định rồi.
“Nhưng, chị nguyện ý từ bỏ sự sống của chính mình sao? Chị nhẫn tâm để đứa bé vừa sinh ra đã không còn mẹ sao? Thậm chí, có lẽ chị sẽ không thể nhìn nó lấy một lần, chị cam tâm sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn cố khuyên nhủ cô, tuy rằng cô biết là nói ra những lời này thật tàn nhẫn, nhưng cô không thể không nói.
“Đúng, chị không cam lòng, chị không muốn, nhưng mà chị vẫn như cũ, không hối hận, bởi chị biết ở trên đời này chị còn có một đứa con, tuy rằng chị không có cơ hội ở chung với nó, nhưng chị vẫn thật hài lòng, hơn nữa chị tin tưởng, em sẽ thay chị thương yêu nó, quan tâm chăm sóc cho nó, chị còn có gì để lo lắng nữa chứ.” Trong mắt Đới Tư Giai lộ ra tia đau xót, nhưng ý chí đã kiên quyết.
“Em sẽ không thay chị chăm sóc nó, em sẽ hận nó, bởi vì nó mà chị của em rời khỏi em.” Đới Tư Dĩnh không thể không lạnh lùng vô tình nói.
“Vậy em cứ hận nó đi, mặc kệ nó ra sao? Còn đứa bé, chị đã quyết định rồi, em không cần khuyên chị, nếu em lo lắng cho chị, hãy làm cho chị sống vui vẻ qua mấy ngày tới.” Đới Tư Giai biết cô là cố ý nói thế, để đả kích mình, nhưng cô đã quên, hai người là chị em, ngay cả tâm đều có thể hiểu rõ.
“Bỏ đi, em không muốn đề cập chuyện này nữa, chị nghỉ ngơi cho khoẻ, em về nhà làm cho chị và Vũ Văn một ít canh tẩm bổ cơ thể.” Đới Tư Dĩnh thở dài, bây giờ quan trọng nhất là làm cho cô tịnh dưỡng thân thể tốt.
“Cám ơn em, Tư Dĩnh, chị biết em là tốt nhất.” Đới Tư Giai nở nụ cười.
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời đi, xem ra cô rất khó có thể thuyết phục chị cô.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, liền thấy Long Ngạo Phỉ đi tới.
“Tư Giai cô ấy thế nào? Em khuyên cô ấy sao rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Lần này chị ấy thật cố chấp, anh đi khuyên chị ấy đi, em bây giờ về nhà nấu cho chị ấy chút gì đó bồi bổ.” Đới Tư Dĩnh lắc đầu, trong giọng điệu đều là bất đắc dĩ.
“Vất vả cho em rồi, anh vào đây.” Long Ngạo Phỉ nghĩ, anh không biết có thể khuyên giải thế nào nữa, hiện tại chuyện gì cũng hỏng bét.
“Vâng.” Cô im lặng xoay người rời đi.
Long Ngạo Phỉ chăm chú nhìn bóng dáng của cô đã lâu, thấy cô biến mất ở cửa thang máy, mới mở cửa phòng bệnh.
“Phỉ, anh đến rồi.” Đới Tư Giai nhìn anh nói.
“Ừm.” Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh giường, nhìn cô chân tình nói: “Tư Giai, em muốn có con, có thể nói với anh, chúng ta sẽ đi nước ngoài làm thụ tinh nhân tạo được không?”
“Không được.” Đới Tư Giai lập tức cự tuyệt, nhìn anh nói: “Phỉ, làm thụ tinh nhân tạo xác xuất thành công rất thấp, anh biết mà, hơn nữa em muốn thử trải qua cảm giác mang thai chín tháng mười ngày, anh biết không? Cảm giác được đứa bé dần dần lớn lên, em thấy sự hi sinh của mình có giá trị, Phỉ, đứa bé cũng l
“Tư Giai, anh đều có nghĩ đến, nhưng anh cũng nói rồi, đứa bé cùng em…” Long Ngạo Phỉ còn chưa nói xong đã bị cô ngăn lại.
“Phỉ, không cần nói thế sẽ khiến em bực mình, dù anh lựa chọn em thì thế nào chứ? Có thể khiến em cô độc sống thêm được vài năm nữa sao? Phỉ, em yêu đứa con này, đừng nói thế nữa được không?” Đới Tư Giai cuối cùng mang theo một chút khẩn cầu.
“Nhưng mà, Tư Giai à, em như thế làm cho anh thật đau lòng, anh sao có thể đứng nhìn em vì sinh đứa bé này mà mất đi?” Long Ngạo Phỉ lấy tay ôm đầu.
Đới Tư Giai lộ ra một chút vui mừng tươi cười, rơi lệ ôm lấy anh nói: “Phỉ, đời này gặp được anh, em đã may mắn lắm rồi, tuy rằng anh không còn yêu em.”
“Thật xin lỗi, Tư Giai, tha thứ cho anh.” Long Ngạo Phỉ nghiêng đầu tựa vào trước ngực cô, anh không muốn phụ lòng cô, nhưng là tim không làm theo chính mình.
“Em biết, em biết, không cần phải nói xin lỗi, Phỉ, em bây giờ cũng rất hạnh phúc, có em bé, có Tư Dĩnh.” Sự sống con người vốn cũng rất diệu kì, chỉ cần cô vượt qua được, cần gì để ý ngày đó dài lâu.
“Tư Giai, anh trịnh trọng hỏi lại em một lần, em thật sự muốn sinh đứa bé, không tiếc hết thảy mọi thứ sao?” Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu nhìn cô, nếu cô thật sự quyết định như thế anh cũng nhất định tôn trọng cô, không bức bách cô nữa.
“Vâng, Phỉ, em quyết định rồi, đứa con này em nhất định sẽ sinh ra, không tiếc mọi thứ.” Đới Tư Giai ra sức gật gật đầu, biểu tình trên mặt kiên định vô cùng.
“Được, Tư Giai, vậy hãy để anh được đồng hành cùng em.” Anh chỉ có thể làm được như vậy, cùng cô đi hết quãng đường còn lại.
“Anh đồng ý, cám ơn anh… được, anh hãy đồng hành cùng em nhé.” Đới Tư Giai vui mừng mỉm cười nói.
—
Tôn trọng lựa chọn
“Tư Giai, cố ăn nhiều một chút, thân thể quan trọng hơn.” Long Ngạo Phỉ cẩn thận dịu dàng nói, bắt cô phải uống canh gà.
“Được, yên tâm, vì con, em sẽ ăn nhiều một chút.” Đới Tư Giai lộ ra một chút tươi cười hạnh phúc, nhận bát canh gà trong tay anh, uống liền một hơi hết sạch.
Bên cạnh, Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn không khí hòa thuận giữa hai người, sao lại thế này?
Thật vất vả chờ chị ăn xong, cô lấy cớ kêu anh ra ngoài cửa.
“Anh cùng chị đã nói gì? Chẳng lẽ anh muốn chị ấy sinh đứa bé?” Cô nghi hoặc chất vấn.
“Ừm.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu.
“Cái gì? Anh điên rồi sao? Anh không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự sống của chị sao, là do anh không muốn phá bỏ đứa con của anh sao? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ đi cuộc sống của chị ấy, Long Ngạo Phỉ, tôi hôm nay mới nhận rõ con người anh thật ra lại là người ích kỉ như vậy.” Chính là một từ đơn giản hoàn toàn chọc giận cô, Đới Tư Dĩnh phẫn nộ quát.
“Đới Tư Dĩnh, em bình tĩnh một chút, đây là quyết định của chính Tư Giai, cũng giống như Vũ Văn nói, cô ấy khẳng định là muốn trải qua cảm giác làm mẹ, còn cẩn thận nghĩ đến hậu quả, nếu chúng ta cứ bắt buộc cô ấy bỏ đi cái thai này, em cho là cô ấy sẽ vui sao? Em chính là nghĩ muốn cho cô ấy sống thêm vài năm, nhưng em có nghĩ qua cảm giác của cô ấy chưa? Đối với cô ấy mà nói, sống thêm được vài năm không bằng mười tháng mang thai hạnh phúc, điều chúng ta hiện tại phải làm là không nên ép buộc cô ấy, mà là đồng hành cùng cô ấy, làm cho cô ấy được hạnh phúc.” Long Ngạo Phỉ cầm lấy hai vai của cô, đáp lại.
Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên khóc thành tiếng, gục đầu trong lòng anh, “Nhưng mà em không có cách thuyết phục chính mình, em không chấp nhận được.”
“Anh biết, anh biết, nhưng chúng ta phải vì cô ấy mà suy nghĩ lại, hãy để ý đến cảm giác của cô ấy.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng an ủi cô.
Đới Tư Dĩnh không muốn nói tiếp, cô biết, những đạo lý này cô đều hiểu được, chính là cô nhất thời chưa thể chấp nhận.
Hồi lâu sau, cô mới nghĩ thông suốt dường như thở dài nói: “Anh có nói cho chị là bào thai song sinh không?”
“Chưa nói, không bằng bây giờ chúng ta đi nói cho cô ấy.” Long Ngạo Phỉ đề nghị nói, anh biết là cô đã hiểu ra.
“Vâng.”
Đới Tư Dĩnh vào trong phòng bệnh, lôi kéo tay chị nói: “Chị, chị về sau cần phải ăn nhiều hơn nữa biết không? Bởi vì, trong bụng chị có hai đứa nhỏ cùng chị tranh dinh dưỡng đó.”
Đới Tư Giai nghe vậy liền sửng sốt, sau đó mới giật mình vui mừng nói: “Tư Dĩnh, em nói là chị mang song thai.”
“Vâng, là song thai, đại khái là di truyền như chúng ta.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu, kì thật nghĩ đến hai đứa bé sẽ chào đời, cô vẫn là thật vui vẻ.
“Tư Dĩnh, em đồng ý để chị giữ lại đứa nhỏ.” Đới Tư Giai phản ứng lại. Tư Dĩnh cuối cùng chịu để cô giữ lại đứa nhỏ.
“Em có thể không đồng ý sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn là có chút không cam lòng nhìn cô nói.
“Cám ơn, cám ơn, chị biết là em sẽ đồng ý mà.” Đới Tư Giai vui vẻ nói.
Đới Tư Dĩnh không tự giác cũng lộ ra một nụ cười, nếu không phải nghĩ đến sau này, hẳn là giây phút hiện tại bọn họ vô cùng hạnh phúc.
“Tư Dĩnh, đi, chúng ta đi thăm Vũ Văn, đi thăm đứa nhỏ.” Đới Tư Giai hưng phấn xuống giường lôi kéo cô ra ngoài.
Trong phòng bệnh của Trịnh Vũ Văn.
“Oa…” Tiếng khóc của đứa bé từ bên trong truyền ra.
“Vũ Văn, sao con lại khóc thế, có phải là chưa ăn no không.” Từ Tây Bác bồng con hỏi cô.
“Không phải đâu, rõ ràng là vừa ăn mà, sao lại thế chứ? Hay là gọi bác sĩ đến.” Trịnh Vũ Văn cũng nhìn anh, cô cũng không biết sao lại thế này.
“Làm sao vậy? Ở cửa đã nghe thấy cục cưng khóc rồi.” Đới Tư Dĩnh cùng Đới Tư Giai đi vào thăm đứa nhỏ hỏi.
“Không biết nữa, ăn cũng ăn no, ngủ cũng ngủ rồi, nhưng vẫn cứ khóc.” Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng nói.
“Để mình xem, có phải là tè ra rồi không, hay là ị ra rồi nên thấy khó chịu?” Đới Tư Dĩnh bế lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, tháo tã ra, một mùi hôi tản ra khắp căn phòng.
“Thật là, Tư Dĩnh, cậu quá lợi hại nha, chuyện này cậu cũng biết.” Trịnh Vũ Văn ở một bên khích lệ nói, chính mình sao không nghĩ ra?
“Trịnh Vũ Văn, cậu chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ cậu cũng chưa thấy con heo sao?” Đới Tư Dĩnh vừa nựng cục cưng vừa nói, một chút thưởng thức cũng không có.
“Người ta có ăn thịt heo rồi, nhưng quả thật chưa thấy qua con heo. Cậu thấy rồi sao?” Trịnh Vũ Văn nhỏ giọng nói thầm.
Xì, mọi người cùng nhau bật cười nhìn Trịnh Vũ Văn.
“Các người cười cái gì chứ, thế tức là sao?” Trịnh Vũ Văn bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ.
“Vũ Văn, em còn chưa hiểu sao, sau này tìm hiểu thêm đi, em xem Tư Dĩnh cũng biết chuyện này, em làm mẹ thì lại không biết.” Từ Tây Bác bên cạnh nói.
“Cái gì em làm mẹ mà không biết chớ, vậy còn anh, anh cũng là cha mà, tại sao anh cũng không biết?” Trịnh Vũ Văn không phục hỏi lại anh.
“Được, được, anh cũng sẽ học.” Từ Tây Bác không muốn hơn thua với cô, biết cô vừa mới sinh con mà.
Đới Tư Dĩnh bồng đứa nhỏ, nó đã không còn khóc nữa, im lặng tròn mắt tò mò nhìn, nhẹ nhàng đùa anh nói: “Cục cưng, dì không thèm quan tâm đến mẹ con nữa, mẹ con không biết phân rõ trắng đen có đúng không?”
“Tư Dĩnh, cho chị bồng một tí, nhanh lên.” Đới Tư Giai đón lấy đứa bé trong lòng Tư Dĩnh, lúc này cô muốn cảm thụ cảm giác làm mẹ.
Ẵm thân thể bé nhỏ mềm mại, Đới Tư Giai chậm rãi trêu đùa, trong mắt lộ ra tia nhìn trìu mến của một người mẹ “Cục cưng nhất định phải mau mau lớn, khỏe mạnh, biết không?”
Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng hạnh phúc giờ này của cô, đột nhiên cảm giác được, có lẽ Long Ngạo Phỉ nói đúng, bọn họ hẳn là nên tôn trọng quyết định của chị.