Người Vợ Thay Thế

Chương 12: Chương 12: Cuộc gặp gỡ hỗn loạn




Long Ngạo Phỉ cùng Hàn Cảnh Hiên đều ngồi xuống chỉ có Đới Tư Dĩnh đứng ở nơi đó không dám nhìn biểu tình trên mặt của Long Ngạo Phỉ.

“Tư Dĩnh đến đây ngồi xuống.” Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Đới Tư Dĩnh thì cố ý lôi kéo cô ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh mình.

Long Ngạo Phỉ vẫn mỉm cười như trước , nhìn cô giống như không hề quen biết. Tâm tư Đới Tư Dĩnh rối loạn, chậm rãi ngồi xuống, lại lặng lẽ xê dịch ghế ra bên ngoài, tuy là động tác rất nhỏ nhưng lại làm cho Long Ngạo Phỉ hé môi cười cười, còn Hàn Cảnh Hiên thì đau đớn trong lòng.

“Cảnh Hiên, cô ấy là ai?” Từ Tây Bác nghi hoặc thật lâu, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi. Anh đương nhiên biết cô là Đới Tư Dĩnh, là cô em gái thay chị mình gả cho Long Ngạo Phỉ, nhưng thật ra cô ấy và Hàn Cảnh Hiên có quan hệ gì?

“Tây Bác, tớ giới thiệu với cậu, bạn gái của tớ, Đới Tư Dĩnh.” Những lời Hàn Cảnh Hiên vừa nói ra thực sự làm cho mọi người chấn động, kinh ngạc.

“Cái gì? Cảnh Hiên, cô ấy là bạn gái của cậu?” Từ Tây Bác nhịn không được kinh ngạc kêu lên, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Đới Tư Dĩnh vẫn còn khiếp sợ chưa tỉnh lại. Trời ạ, Cảnh Hiên lại còn nói mình chính là bạn gái của anh ấy, Phỉ chắc chắn sẽ càng hiểu lầm sâu hơn. Cảnh Hiên tại sao lại nói như vậy? Em rõ ràng không phải bạn gái của anh, anh có biết anh nói như vậy sẽ khiến cho cuộc sống của em khốn khổ thế nào không?

“Bạn gái của cậu rất đẹp.” Long Ngạo Phỉ chỉ có một ít sửng sốt, tay nâng ly rượu lên sau đó chậm rãi buông xuống, khoé miệng nở nụ cười tà ác nói.

Đới Tư Dĩnh u oán nhìn Long Ngạo Phỉ liếc mắt một cái, cô hy vọng anh phẫn nộ, cho dù là tát cô một cái, thì ít nhất còn nói lên anh quan tâm cô, cô thật không ngờ anh lại không thèm để ý mình như vậy.

Hàn Cảnh Hiên cũng thất thần, anh không nghĩ tới Long Ngạo Phỉ lại có phản ứng này, anh ta thật sự không cần cô ấy sao? Hay là cô ấy chỉ là một trong số những tình nhân của anh ta, có cũng tốt mà không có cũng không sao, hoặc là anh ta hoàn toàn không hề để ý đến cô ấy?

Từ Tây Bác nghi hoặc nhìn chằm chằm Long Ngạo Phỉ, không biết tại sao anh bạn của mình lại nói như vậy? Tại sao bây giờ lại loạn lên hết vậy nè?

“Cám ơn anh Long khen ngợi, Tư Dĩnh quả thật rất xinh đẹp.” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên ôm Đới Tư Dĩnh, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Long Ngạo Phỉ.

Long Ngạo Phỉ nhướng mắt lạnh lùng nhìn thấy thân thể cứng ngắc của Đới Tư Dĩnh để Hàn Cảnh Hiên tùy ý ôm, phẫn nộ trong lòng đã sớm như lửa thiêu, nhưng chính kinh nghiệm làm ăn trên thương trường nhiều năm đã sớm luyện được trên mặt không biểu hiện ra hỉ nộ ái ố, chỉ là chậm rãi cầm ly rượu uống, làm cho người ta nhìn không ra vẻ mặt của anh lúc này.

“Phỉ, tại sao anh lại ở đây?” Một cô gái vô cùng xinh đẹp, mê hoặc lòng người, mặc chiếc váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, đi tới lập tức ngồi lên đùi của Long Ngạo Phỉ, hai tay ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt đánh vỡ không khí áp lực, tràn đầy kỳ lạ này.

“ Mị Nhi, em trở về từ khi nào?” Từ Tây Bác nhìn thấy người vừa tới thì giật mình hỏi.

“Tây Bác, anh cũng ở đây à, em đã trở về lâu rồi, em với Phỉ đã sớm gặp nhau.” Mị Nhi nói xong, liếc mắt nhìn Long Ngạo Phỉ một cái.

Đới Tư Dĩnh nhìn thấy cô gái tên Mị Nhi thật gợi cảm, thật chính chắn, cả người tản ra một mùi thơm làm cho đàn ông hít thở không thông, không thể nghi ngờ người phụ nữ như vậy chính là điểm yếu trí mạng của đàn ông, nhưng mà quan hệ giữa họ là gì, chẳng lẽ mùi nước hoa trên người Long Ngạo Phỉ ngày đó chính là của cô ấy, cô ấy là người đàn bà của anh sao?

“ Mị Nhi, sao em lại tới đây?” Một tay Long Ngạo Phỉ ôm lấy thắt lưng của Mị Nhi, bàn tay còn lại thì vuốt ve đùi cô.

“Phỉ, người ta nhớ anh cho nên mới tới.” Mị Nhi ghé gần sát bên tai của Long Ngạo Phỉ thổi nhẹ một hơi, hai người cứ như vậy thể hiện tình cảm, không coi ai ra gì, hoàn toàn bỏ qua cảm giác của người bên ngoài .

“Làm ơn, xin hai người không cần làm vậy, ta nổi da gà hết rồi.” Từ Tây Bác ngồi đó, động tác hài hước khoa trương, anh thật sự không hiểu Long Ngạo Phỉ muốn làm gì? Đới Tư Dĩnh, người vợ trên danh nghĩa vẫn còn ngồi ở đây nha.

“Tây Bác, đừng khoa trương, trước đây tụi em cũng là cái dạng này, anh đều thấy nhưng sao hôm nay lại trách là không chịu nổi?” Mị Nhân nói trắng ra, mắt liếc nhìn Từ Tây Bác một cái.

Trước kia, cô ta nói trước kia, Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, thì ra bọn họ đã quen nhau từ trước, nhưng là trước khi quen chị hay trước khi quen mình?

“Em cũng nói đó là trước kia, bây giờ thì không còn như trước.” Từ Tây Bác nhìn Đới Tư Dĩnh liếc mắt một cái, ý ngầm nhắc nhở Long Ngạo Phỉ.

“Tây Bác, Mị Nhi nói không sai, sau này nhìn thấy chúng tôi như vậythì không cần ngạc nhiên.” Long Ngạo Phỉ vẫn tiếp tục cùng Mị Nhi thể hiện tình cảm, anh cũng không nhìn Đới Tư Dĩnh đang ở bên cạnh dù chỉ một lần, lại tuyên bố quan hệ sau này của bọn họ. Ánh mắt của Mị Nhi loé ra tia sáng khác thường

Sau này, anh nói sau này là muốn nói cho em biết đúng không? Anh sẽ có người đàn bà khác, Long Ngạo Phỉ anh rất tàn nhẫn, muốn đem trái tim của em xé thành từng mảnh nhỏ anh mới có thể thoải mái đúng không? Bên tai đều là tiếng cười ngân nga của bọn họ, Long Ngạo Phỉ thậm chí còn đưa tay với vào áo lót của Mị Nhi, Đới Tư Dĩnh cũng chịu không nổi nữa, cô sắp gục ngã, giơ tay cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn một ly, rồi lại cầm lấy một ly khác uống tiếp.

“Tư Dĩnh, chậm một chút.” Hàn Cảnh Hiên đau xót khi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Đới Tư Dĩnh, tại sao em lại yêu anh ta? Anh ta có cái gì xứng đáng để được em yêu, tại sao em lại không hiểu được lòng anh?

“Cảnh Hiên, uống rượu với em,chúng ta cạn ly.” Đới Tư Dĩnh đã hơi say, hoặc là chính bản thân cô muốn say, cầm ly rượu cụng vào ly rượu của Hàn Cảnh Hiên, thân thể lắc lư đã làm cho rượu đổ ra ngoài hết phân nửa.

“Cẩn thận, Tư Dĩnh.” Hàn Cảnh Hiên đỡ lấy cô, Đới Tư Dĩnh đứng không vững, té ngã vào trong lòng ngực của Hàn Cảnh Hiên

—-

Cô ấy là người đàn bà của tôi

Tuy rằng Long Ngạo Phỉ cùng Mị Nhi thể hiện tình cảm nhưng tâm tư anh lại đặt trên người Đới Tư Dĩnh, người đàn bà chết tiệt này, như vậy đã chịu không nổi rồi sao? Bộ dáng dường như thật vô tội, cư nhiên dám ở trước mặt anh tỏ vẻ yêu thương nhung nhớ người đàn ông khác, lửa giận trong lòng không có cách nào che dấu, lại phát tiết trên người Mị Nhi, bàn tay không ngừng dùng sức vuốt ve Mị Nhi.

“Đau, Phỉ, anh nhẹ tay một chút.” Mị Nhi ngẩng đầu, nũng nịu nói, lại nhìn thấy hai tròng mắt cực kỳ phẫn nộ của anh làm cho cô chợt nhảy dựng lên, cô rất hiểu tính anh, biết anh lúc này đang rất tức giận, hiện tại bản thân tốt nhất là chớ nên chọc anh.

“Tây Bác, anh Long, tôi xin cáo từ trước, tôi phải đưa Tư Dĩnh trở về nghỉ ngơi.” Hàn Cảnh Hiên ôm lấy Đới Tư Dĩnh, tuy rằng nói thật khách sáo nhưng giọng điệu lại không hề khách sáo chút nào.

“Cảnh Hiên, vậy cậu đi thong thả.” Từ Tây Bác nhìn Long Ngạo Phỉ, rồi lại nhìn sang Hàn Cảnh Hiên đang ôm Đới Tư Dĩnh, anh thật sự không thể hiểu được ý đồ của bọn họ.

“Nóng quá.” Đới Tư Dĩnh say rượu nên thần trí có chút không tỉnh táo, cồn phát huy tác dụng làm cho cả người cô nóng bỏng, cô chỉ có thể ra sức ôm chặt Hàn Cảnh Hiên, cảm thụ sự lạnh lẽo trên người anh làm cho bản thân có cảm giác thoải mái.

“Ngoan, chúng ta về nhà.” Hàn Cảnh Hiên cúi đầu, dịu dàng nói, sau đó ôm Đới Tư Dĩnh xoay người bước đi.

Long Ngạo Phỉ bị chọc giận, lập tức đẩy Mị Nhi ngã trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú xanh mét vì tức giận, đứng dậy bước ra ngoài quán Bar, Hàn Cảnh Hiên, anh là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi sao? Đới Tư Dĩnh, cô chờ đó,cô sẽ vì hành vi đêm nay của mình mà trả giá thật đắt.

“Tây Bác, anh Phỉ làm sao vậy?” Mị Nhi bị té ngã rất đau, cố chịu đựng đau đớn, nhìn theo bóng dáng giận dữ bỏ đi của Long Ngạo Phỉ hỏi.

“Không biết, chúng ta cũng đi thôi.” Từ Tây Bác cũng thật sự không biết.

Bãi đỗ xe ngoài quán Bar, Hàn Cảnh Hiên mới vừa mở cửa xe, muốn dìu Đới Tư Dĩnh vào trong thì người trong lòng ngực đột nhiên bị người ta đoạt đi mất.

“Buông cô ấy ra, cô ấy là của tôi.” Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy người cướp đi Đới Tư Dĩnh là Long Ngạo Phỉ thì lạnh lùng nói.

“Cô ấy là của anh, anh sai rồi, cô ấy chính là người đàn bà của tôi.”Long Ngạo Phỉ một mặt lấy tay vuốt ve khuôn mặt của Đới Tư Dĩnh, mặt khác đùa cợt nhìn Hàn Cảnh Hiên nói.

“Anh nói cô ấy là người đàn bà của anh, sao lại không nghe cô ấy nói vậy?” Hàn Cảnh Hiên cũng đùa cợt anh.

“Thế nào? Giám đốc Hàn không tin, cô ấy chính là vợ mới cưới của tôi, có muốn tôi cho anh xem chứng cớ hay không?” Long Ngạo Phỉ tà ác nói xong liền lấy tay xé áo Đới Tư Dĩnh.

Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cái cổ trắng nõn, non mịn và trước ngực Đới Tư Dĩnh đều có rất nhiều dấu hôn xanh tím, đó rõ ràng là dấu vết lưu lại sau khi hoan ái, gắt gao siết chặt hai nắm tay đến nỗi các ngón tay đều trở nên trắng bệch, sắc mặt từ đen chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang tím, biểu lộ giờ phút này trong lòng anh phẫn nộ đến thế nào, Tư Dĩnh là vợ của anh ta, rõ ràng là vợ của anh ta, tại sao? Chuyện này đến tột cùng là tại sao?

“Nếu cô ấy là vợ của anh, tại sao không đối xử với cô ấy thật tốt, ở trước mặt cô ấy còn làm trò tán tỉnh người đàn bà khác? Đây là chuyện mà một người chồng nên làm hay sao? Hôm nay tôi muốn thay Tư Dĩnh giáo huấn anh một chút.” Rốt cuộc Hàn Cảnh Hiên cũng nhẫn nại không được, đưa tay đấm về phía trước, Tư Dĩnh có thể không thương anh, nhưng anh không thể nhìn cô chịu ủy khuất, chịu nhục nhã.

Long Ngạo Phỉ thật không ngờ Hàn Cảnh Hiên lại ra tay đối với mình, trong lòng ngực còn ôm Đới Tư Dĩnh cho nên không kịp tránh né, cái mũi cao thẳng kia đã bị trúng một đấm thật mạnh, trong nháy mắt máu mũi liền chảy ra.

“Họ Hàn kia, anh dám đánh tôi, anh có tư cách gì đánh tôi?” Long Ngạo Phỉ cũng bị chọc giận, buông Đới Tư Dĩnh ra, vung tay đánh thẳng về phía trước.

“Họ Long, tôi đánh anh đó, vậy thì sao?”

“Chúng ta đây sẽ so tài một chút, để xem anh có bản lĩnh đó hay không?”

Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên tiếp tục đánh, hai cao thủ về quyền đạo vật lộn với nhau, ai cũng không chiếm được thế thượng phong, ai cũng không biết mệt, anh đánh lại đây thì tôi liền bật người đánh trả.

“Cảnh Hiên, Ngạo Phỉ, hai người đang làm cái gì? Trời ạ, đánh nhau à, chuyện này cũng là do hai người tự mình gây ra, mau dừng lại đi.”Mới vừa bước ra Từ Tây Bác đã bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người.

Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên hoàn toàn không hề để ý tới anh, tiếp tục đứng đó đánh nhau.

“Được, hai người cứ tiếp tục đánh, nếu không sợ ngày mai xuất hiện trên trang đầu của tạp chí tin tức thì hai người cứ đánh tiếp đi, tôi xem, xuống tay mạnh một chút, nếu không có một người chết thì đừng buông tay.” Từ Tây Bác ở bên cạnh cố ý châm chọc.

Á, Long Ngạo Phỉ cùng Hàn Cảnh Hiên đồng thời dừng tay lại, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

“Ha ha, ha ha, rất thú vị nha, bên phải một đôi mắt đen, bên trái một đôi mắt đen.” Từ Tây Bác ở bên cạnh, rất không nể mặt mà nhìn bọn họ cười lớn.

“Im miệng.” Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên lại cùng nhau trừng mắt nhìn anh.

“Được, được, mình không cười, đi thôi, nếu không đi, mình cam đoan không đến năm phút các phóng viên tin tức sẽ tới ngay. Cảnh Hiên, mình với cậu cùng đi.” Từ Tây Bác cố nén cười, nhưng chính bả vai run run lại bán đứng anh.

Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên đều không cam lòng, trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái, Long Ngạo Phỉ ôm lấy Đới Tư Dĩnh đi về hướng xe của mình, Hàn Cảnh Hiên vừa muốn ngăn cản thì đã bị Từ Tây Bác chặn lại.

“Cảnh Hiên, cô ấy là vợ của Long Ngạo Phỉ, cậu có tư cách gì ngăn cản chứ?” Lời nói của Từ Tây Bác giống như một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu Hàn Cảnh Hiên xuống, làm cho anh trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.

Rất nhanh đã thấy hai chiếc xe hơi sang trọng từ trong quán Bar chạy ra, đi về hai hướng trái ngược nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.