Khi tiễn anh ra đến cửa, cô không kìm được hỏi một câu: "Thiên Ân thiếu gia rất thích trẻ con à?".
Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại hỏi như vậy, sững người một lúc lắc đầu: "Không thích".
"Không thích sao?", Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, anh trả lời cũng thẳng thừng quá đi:
"Thế sao anh lại đối xử tốt với Vãn Nhiên như vậy?".
"Vì con bé...", Nam Cung Thiên Ân nhìn Tiếu Vãn Nhiên đang nằm trên giường bệnh mỉm cười với anh, anh cười nói
: "Vì con bé đáng yêu hơn những đứa trẻ khác".
Anh không nói với cô, anh thích Tiếu Vãn Nhiên là vì cô bé trông rất giống Chu Chu hồi nhỏ, là một cô bé được cất giấu trong tim anh, hoạt bát dễ thương giống hệt Tiếu Vãn Nhiên vậy.
Nam Cung Thiên Ân vừa đi được lúc, Kiều Phong được chú Lưu đưa đến nơi.
Anh ấy gần như nóng lòng đấy cửa phòng bệnh ra, sau đó nhìn xung quanh, cho đến khi thấy Tiếu Vãn Nhiên đang sống sờ sờ trên giường bệnh anh ấy mới thở phào.
"Phong, anh đến rồi à", Bạch Tinh Nhiên đi đến, thay chú Lưu đẩy anh ấy đi vào trong phòng bệnh.
"Bố...", Tiếu Vãn Nhiên đặt điện thoại xuống, vui mừng gọi một tiếng.
"Sao thế? Sao lại bị ngã vậy?",
"Bố, con không thích ở đây, con muốn về nhà", Tiếu Vãn Nhiên nói.
"Được, vậy giờ chúng ta về nhà luôn", Kiều Phong bế Tiếu Vãn Nhiên lên đùi, Bạch Tinh Nhiên đấy anh ấy, ba người cùng vui vẻ đi ra phía cổng bệnh viện.
Khi Nam Cung Thiên Ân trở lại ra xe, Chu Chu quan tâm hỏi: "Thiên Ân, bé gái đó sao rồi anh?".
"Đã ổn rồi", Nam Cung Thiên Ân kéo dây an toàn.
"Vậy thì được, vừa rồi nguy hiểm thật", Chu Chu tỏ ra trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nam Cung Thiên Ân quay mặt sang nhìn cô ta, dửng dưng hỏi một câu: "Em nhìn thấy toàn bộ quá trình à?".
Chu Chu khựng người, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô ta cố kìm lại sự chột dạ trong lòng lắc dầu nói:
"Không, em nghe thấy người phụ nữ kia hét lên nên mới chạy ra xem, thì thấy bé gái đó đang bị kẹt ở thang cuốn, em nhìn mà sợ".
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười, không nói gì nữa.
Trong lòng Chu Chu thầm hít một hơi, nghĩ bụng không phải anh đã nghi ngờ bản thân cô ta rồi đấy chứ? Nhưng lúc đó cô ta đã che giấu mọi thứ tốt như vậy, chắc anh không phát hiện được mới đúng.
Cô ta cũng đã nghĩ đến chuyện Nam Cung Thiên Ân sẽ nghi ngờ cô ta, cho nên vừa nãy nhân lúc Nam Cung Thiên Ân còn ở trong bệnh viện, cô ta đã đi đến chỗ trung tâm thương mại để xử lý rồi, Nam Cung Thiên Ân kế cả có nghi ngờ cô ta cũng vô dụng, vì không hề có chứng cứ.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô ta vẫn khá là hối hận, thực sự không hiếu lúc đó đầu óc cô ta bị gì lại có thể làm ra chuyện như vậy, nhỡ đứa bé bị ngã chết, cảnh sát đến điều tra thì cô ta chắc chắn không thoát khỏi. Còn giờ ngã bị thương như vậy, cô ta không những không có lợi lộc gì, thậm chí còn cho hai mẹ con nhà kia cơ hội tiếp cận với Nam Cung Thiên Ân, đúng là được một mất mười.
Cô ta thậm chí không muốn nghĩ xem vừa nãy Nam Cung Thiên Ân ở trong bệnh viện lâu như vậy đã làm gì, thấy bộ dạng lo lắng cho Tiểu Vãn Nhiên của anh, trong lòng cô ta không hề thoải mái.
Trên đường về nhà tổ, Chu Chu cố tình tìm chủ đề để nói chuyện với Nam Cung Thiên Ân như thường lệ, Nam Cung Thiên Ân lại không hề có hứng thú nói chuyện, rất hờ hững với cô ta.
Thấy anh như vậy, trong lòng Chu Chu liền bắt đầu hoang mang, lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Rõ ràng lúc ăn cơm vừa nãy anh vẫn rất bình thường, thế mà đùng cái lại trở về bộ dạng như trước đây, không, phải là sau khi gặp hai mẹ con nhà kia, anh đột nhiên thay đổi trở lại như trước.
Nghĩ đến hai mẹ con nhà kia, Chu Chu lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chiếc xe đỗ trước cổng nhà tổ, lúc hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai, Chu Chu kéo cổ tay Nam Cung Thiên Ân nói: "Thiên Ân, anh mệt rồi đúng không, em vào mở nước cho anh tắm nhé".
"Không cần đâu", Nam Cung Thiên Ân quay người nhìn thẳng vào cô ta, ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Chu, anh hỏi em, có phải em đã đánh Y tiếu thư không?".
Chu Chu khựng người, lắc đầu theo bản năng: "Vừa nãy chẳng phải em đã nói rồi sao, dạo này em rất ít khi ra ngoài, làm sao lại đánh cô ấy được, anh đừng nghe trẻ con nói linh tinh".
Nam Cung Thiên Ân vốn không muốn hỏi lại cô ta, vì Bạch Tinh Nhiên muốn cho chuyện này lắng xuống, không hi vọng anh nhắc lại chuyện cũ. Nhưng chẳng phải anh cũng đã hứa với Tiếu Vãn Nhiên sẽ không đế Chu Chu làm tổn thương mẹ cô bé nữa sao? cho nên, cuối cùng anh không kìm được lại hỏi.
Anh tưởng Chu Chu sẽ đổi ý thừa nhận, dù sao anh đã hỏi một cách rất nghiêm túc rồi.
Nhưng phản ứng của Chu Chu... đã khiến anh quá thất vọng, cũng khiến anh rất tức giận.
Thấy sắc mặt thất vọng của anh, trong lòng Chu Chu chột dạ, e dè hỏi: "Thiên Ân, không phải là anh lại tin lời của đứa bé đó đấy chứ? Anh tin đứa bé nói là em đánh mẹ nó sao?".
Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô ta một lúc, mới lên tiếng: "Chu Chu, còn nhớ lời anh nói với em từ hai năm trước không? Em không giống với Chu Chu trong ký ức của anh".
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!