Nam Cung Thiên Ân cho rằng mình đã từ chối rất rõ ràng rồi, hơn nữa còn không hề chần chừ do dự, anh cũng luôn cho rằng trợ lý Nhan là một trợ lý làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, trước giờ không sinh sự, hơn nữa còn rất phục tùng mệnh lệnh của anh.
Nhưng lần này thì…
Nhìn thấy trong cốp xe có một đống túi đồ, trên túi còn có logo rất quen thuộc, anh lấy điện thoại ra bấm gọi.
“Anh họ, anh về rồi à?”, ngón tay đang bấm số của Nam Cung Thiên Ân dừng lại, anh cất điện thoại đi, quay người cười với Thẩm Tâm.
“Ôi, hôm nay là ngày gì thế? Sao anh họ lại mua nhiều đồ thế này?”, Thẩm Tâm vẻ mặt kinh ngạc bước tới, vừa lật xem những túi đồ ở cốp xe vừa khen: “Nhiều quần áo như này đều là mua cho chị dâu sao? Quần áo của hãng này hình như rất đắt, đúng không chị dâu?”.
Cô ta nhấc một chiếc túi lên, lắc lắc trước mặt Phác Luyến Dao ở đằng sau.
Phác Luyến Dao cũng đang xem xét mấy túi đồ này, nghe thấy Thẩm Tâm nói vậy thì lập tức gật đầu phụ họa: “Phải đấy, thương hiệu thời trang này quả thực rất đắt, anh họ đối xử với chị dâu thật tốt”.
Nam Cung Thiên Ân đút điện thoại vào túi, xem ra điện thoại gọi không được rồi, cũng không đem trả đồ được.
“Anh họ, bọn em giúp anh xách vào trong nhé”, Thẩm Tâm vừa vừa xách mấy túi đồ vừa nói. Sau đó dúi một đống túi vào tay Phác Luyến Dao, rồi tự mình xách chỗ còn lại: “Đi, vào trong thôi”.
Lúc hai người cùng đi lên tầng hai, Bạch Tinh Nhiên đang buồn chán lấy bút chì ra vẽ vời ở trong phòng, nhìn thấy hai người họ túi to túi nhỏ đi vào lập tức đặt giấy bút xuống đứng dậy khỏi sofa.
“Chị dâu họ, chị xem, anh họ mua cho chị nhiều quần áo mới lắm này”, Thẩm Tâm đặt đống quần áo mới xuống trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
“Ở đây vẫn còn”, Phác Luyến Dao cũng đặt mấy cái túi trong tay lên sofa, cười híp mắt nói: “Chị dâu họ, xem anh họ đối với chị tốt chưa này, tốt đến mức khiến người ta ganh tị đấy”.
“Chị dâu, chị đừng chỉ biết ganh tị với chị dâu họ, anh em đối với chị cũng tốt mà”, Thẩm Tâm cười nói.
“Nhưng anh em cũng chưa bao giờ một lúc mua cho chị nhiều quần áo như thế này”, Phác Luyến Dao vừa cầm mấy bộ quần áo trên tay vừa nói: “Chị dâu họ, chỗ quần áo này có vẻ đều rất đẹp, chị mau đi thử cho bọn em xem đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bảy, tám cái túi trước mắt, khuôn mặt hiện lên nét kinh ngạc, nhiều quần áo như vậy… thật sự đều là Nam Cung Thiên Ân mua sao? Hôm nay anh thần kinh có vấn đề à?
Sáng nay thì bất ngờ hẹn cô đi ăn tối, giờ thì lại bất ngờ mua cho cô bao nhiêu quần áo, rốt cuộc anh có ý gì?
“Người chị không khỏe lắm, các em đừng có hành chị, sau này lúc nào mặc chị sẽ cho xem sau”, cô lơ đễnh nói.
Cô đã nói vậy rồi, Phác Luyến Dao ắt cũng không tiện nài nỉ thêm, cười rồi bỏ quần áo lại vào túi: “Vậy được rồi, không hành chị nữa”.
Thẩm Tâm thấy Nam Cung Thiên Ân từ cửa đi vào, thế là giật giật gấu áo của Phác Luyến Dao, hai người nhìn nhau một cái, Phác Luyến Dao biết ý nói: “Vậy được rồi, chị dâu họ, bọn em không làm phiền chị nữa”.
Nói rồi, hai người cùng nhau rời khỏi phòng Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên không phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đi vào, ngồi trên sofa lật xem mác của đống quần áo, bộ nào bộ nấy giá đều đắt đến xót ruột.
Có điều không xét về giá cả, thì kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp, sờ vào cảm giác cũng rất dễ chịu, quả nhiên là tiền nào của nấy.
“Không thích à?”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống phía bên kia của sofa, quan sát quần áo trên người cô, quả thực là chẳng ra đầu vào đâu.
Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho giật mình, nhét chỗ quần áo trong tay vào túi, nói: “Thật ra đâu cần mua cho tôi nhiều quần áo như vậy”.
“Là trợ lý Nhan đặt mua”, Nam Cung Thiên Ân cố ý tỏ ra không liên quan.
Dù sao hôm nay cũng đã bị từ chối một lần, bị từ chối thêm lần nữa sẽ mất mặt lắm, anh vẫn chưa có cái dũng khí đó
“Trợ lý Nhan?”, Bạch Tinh Nhiên cười chế giễu, cô ấy đích thân đặt mua quần áo cho cô? Cô ấy rốt cuộc muốn thể hiện điều gì? Thể hiện vị trí của cô ấy trong lòng Nam Cung Thiên Ân ư?
Chỗ quần áo này quả thực rất đẹp, nhưng có đẹp thế nào chẳng qua cũng không đẹp bằng bộ váy đen gợi cảm hôm đó cô ấy mặc.
Bạch Tinh Nhiên không thích dùng thái độ gay gắt để đánh giá một người, có âm thầm hít một hơi, nhắc nhở bản thân đừng sống như một kẻ đố kỵ, bởi vì không đáng”.
“Cô cười cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân không hiểu.
“Không có gì, thay tôi cảm ơn cô ấy”, Bạch Tinh Nhiên trở lại trạng thái bình tĩnh nói.
“Vẫn hiểu nhầm tôi và cô ấy sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày, trước giờ anh ghét nhất là bị hiểu nhầm.
“Không có”.
“Rõ ràng là có”, Nam Cung Thiên Ân tức giận nói: “Bạch đại tiểu thư, đến giờ cô vẫn không hiểu tôi sao? Tôi trước giờ không phủ nhận bên ngoài có người khác, cũng không muốn phủ nhận. Nếu như tôi và trợ lý Nhan thực sự có gì, tôi cũng không muốn giấu diếm, bởi vì chúng tôi không phạm pháp, không vi phạm quy định của công ty, càng chẳng có ai làm được gì tôi cả”.
Anh nói đúng, người đàn ông đứng trên vạn người như anh, có gì đó với nữ cấp dưới của mình cũng đâu phải chuyện to tát? Chỉ là… Bạch Tinh Nhiên vẫn không thể bỏ qua được sự thật là căn nhà nhà họ Chu đứng tên trợ lý Nhan.
“Không sao, nếu như có thực sự không cần thì cho một mồi lửa đốt hết đi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, vớ lấy cái túi trên sofa quẳng vào sọt rác.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng giơ tay ra kéo lấy một góc túi, nói: Tôi đâu có nói là không cần, hơn nữa, cũng đâu phải tiêu tiền của cô ấy có gì đâu mà tôi không dám dùng?”.
Nam Cung Thiên Ân liếc bàn tay nhỏ đang kéo cái túi của cô, nở nụ cười khẩy mỉa mai: Tôi còn tưởng cô có cốt cách lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi”.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên trầm xuống, lấy cái túi lại, ngẩng đầu đáp lại anh bằng một nụ cười nhạt: “Cảm ơn, tôi rất thích chúng”.
Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống lại sofa, sau vài giây im lặng, tiếp tục giải thích việc mua quần áo cho cô: “Sau này ra ngoài nhớ ăn mặc đẹp đẽ một chút, đừng quên thân phận của mình”.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên cất từng túi đồ vào tủ quần áo xong, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Đại thiếu gia còn có việc gì nữa không?”.
“Còn, cô lại đây”.
Bạch Tinh Nhiên không hiểu anh muốn làm gì, ngập ngừng một lúc rồi đi tới, vừa mới lại gần trước mặt anh, cơ thể lảo đảo đổ về trước, bị anh kéo vào đùi. Tiếp đó là bị cơ thể anh đè xuống, khiến người cô ngã ra sofa.
“Cô đang đuổi tôi đi đấy à?”, môi của anh cọ xát vào vành môi cô, trên mặt đầy vẻ tức giận.
Điều khiển Bạch Tinh Nhiên cảm thấy vui, là anh không ép cô quá mạnh, trong trạng thái tức giận mà anh vẫn có thể suy nghĩ cho việc cô mang thai, điều này có phải chứng tỏ anh có quan tâm đến cô và đứa bé này không?
Bây giờ anh muốn làm gì? Lẽ nào muốn làm chuyện đó với cô?
Từ sau khi biết cô có thai, một tháng nay anh không hề đụng vào cô, nhu cầu của bản thân chắc là toàn ra ngoài giải quyết. Nhưng tối nay tại sao anh lại không ra ngoài giải quyết? Đáng nhẽ ra anh nên ra ngoài…
Cô khẽ quay mặt đi, tránh né đôi môi của anh.
Đối với hơi thở của anh, cô sớm đã chuyển từ mê đắm sang chống đối rồi, Anh cứ hôn cô, là cô lại cảm giác mình mang trọng tội, có lỗi với người bà ngoại chết thảm.
***