Đưa mắt lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, cũng may, trên mặt anh vẫn chưa có dấu hiệu nổi giận.
Nam Cung Thiên Ân nhìn quét qua giỏ hoa quả trong tay anh ta, cười thản nhiên: “Trùng hợp”.
“Không trùng hợp, nghe nói anh họ bị bệnh, em đặc biệt đến thăm đấy”, Lâm An Nam đưa giỏ hoa quả trong tay đến trước mặt hai người: “Chúc anh mau khỏe”.
“Cảm ơn, nhờ lời chúc của cậu tôi đã khỏe rồi”, Nam Cung Thiên Ân nhận lấy giỏ hoa quả, thuận tay để luôn vào trong sọt rác bên cạnh.
Thấy hành động của anh, sắc mặt Lâm An Nam thay đổi, có vẻ khó chịu khi bị sỉ nhục.
Nếu như không phải mẹ anh ta bắt anh ta tới, nếu như không phải vì tương lai của Lâm Thị, anh ta còn lâu mới đến bệnh viện chịu nhục thế này. Trước khi đến anh ta đã biết sẽ có kết cục này, Nam Cung Thiên Ân là người thế nào chứ? Căn bản không phải là người bình thường!
Bạch Tinh Nhiên thì nhắm mắt lại, hai người đàn ông đối đầu! Không dám nhìn thẳng!
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lâm An Nam, Nam Cung Thiên Ân cười chế giễu: “Lâm thiếu gia sao thế? Lẽ nào tôi phải ăn hết giỏ hoa quả này sao?”.
“Không… giỏ hoa quả chỉ là tượng trưng cho ý chúc phúc thôi, chỉ cần anh họ có thể nhìn thấy tâm ý của nhà họ Lâm chúng em là được rồi”, Lâm An Nam miễn cưỡng gượng cười.
“Tâm ý của nhà họ Lâm các cậu”, Nam Cung Thiên Ân suy nghĩ trầm mặc một lúc: “Tôi vẫn chưa thực sự nhìn rõ!”.
Để tránh bọn họ tiếp tục làm căng, Bạch Tinh Nhiên cuống quít lên tiếng xoa dịu: “Cái đó… đại thiếu gia, tài xế đã chờ ở bên ngoài khá lâu rồi, chúng ta mau đi ra thôi”, nói xong liền kéo Nam Cung Thiên Ân đi ra phía cổng bệnh viện.
Mãi đến khi lên xe, biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân vẫn không hề ôn hòa trở lại, giây phút này, anh lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh lùng hờ hững thường ngày rồi.
Lúc tâm trạng anh không tốt, cô bình thường đều sẽ biết điều mà ngậm miệng giữ im lặng.
Buổi tối, Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng buồn chán, tiện tay lấy một tờ giấy và cái bút ngồi ngoài ban công vẽ một bản phác họa.
Đầu bút đưa trên tờ giấy trắng như tuyết, để lại những đường nét đậm nhạt, rất nhanh, hình dáng một người đàn ông đã xuất hiện trên tờ giấy vẽ.
Bạch Tinh Nhiên ngây ra, phát hiện khuôn mặt trên tờ giấy lại rất giống với Nam Cung Thiên Ân, cô làm sao vậy? Từ lúc nào mà khi bắt đầu cầm bút lên phác họa, thì người cô vẽ không phải là Lâm An Nam mà lại biến thành Nam Cung Thiên Ân?
Lẽ nào cô thực sự đã bắt đầu dần dần thích người đàn ông lạnh lùng vô tình này rồi? Không, sao có thể chứ?
Nam Cung Thiên Ân không thuộc về cô, trái tim anh thuộc về người con gái thần bí họ Chu, thể xác anh thì thuộc về Bạch Ánh An, còn Bạch Tinh Nhiên cô… có tư cách gì để thích một người đàn ông từ đầu tới chân đều không thuộc về mình chứ!
Cô buồn bực vò tờ giấy vẽ thành một nắm rồi ném vào sọt rác, sau đó đứng dậy khỏi ghế.
Ở ngoài ban công phiền não một lúc, cô quay người đi vào trong phòng, lúc ánh mắt lướt qua bàn trang điểm, vô tình nhìn vào cuộn tranh đặt trên bàn.
Hai ngày nay bận xử lý mấy vụ tai tiếng và chăm sóc Nam Cung Thiên Ân, cô thậm chí suýt thì quên mất sự tồn tại của bức tranh này, hôm nay lại nhìn thấy nó, không kìm được lại cảm thấy yêu thích.
Cũng không biết là tại sao, trước giờ cô chưa từng thích một bức tranh nào như bức tranh ở trước mắt, rõ ràng biết là Lâm An Nam tặng, không nên đem nó về nhà, càng không nên giữ lại. Nhưng vẫn không kiềm chế được mà yêu thích nó, không nỡ vứt nó, thậm chí còn đem nó treo lên tường phòng ngủ.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên vừa mở mắt đã nhìn thấy bức “Tịnh phu nhân” ở trên tường, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt của cô ta, trái tim cô đột nhiên lỡ mất một nhịp, còn có cảm giác hơi hoảng sợ.
Có lẽ là vì trước giờ chưa từng ngủ dậy cái là nhìn thấy ngay một bức tranh chân dung lớn như thế, cho nên mới cảm thấy hoảng sợ, cô nghĩ.
Để đảm bảo dinh dưỡng cho thai nhi, bữa sáng Bạch Tinh Nhiên ăn nhiều hơn lúc trước một ít, may mà mọi thứ bình an, không bị ốm nghén cũng không bị người khác phát hiện ra dấu hiệu mang thai.
Phác Luyến Dao nói hôm nay mình được nghỉ, mời Bạch Tinh Nhiên ra ngoài dạo phố, Bạch Tinh Nhiên không từ chối được chỉ đành đồng ý.
Sau bữa sáng, cô bảo Phác Luyến Dao đợi dưới nhà, mình thì về phòng ở tầng 2 thay quần áo.
Cửa phóng khép hờ, rõ ràng lúc cô rời khỏi đã đóng chặt rồi, lẽ nào là người giúp việc vào dọn dẹp? Cô nghi ngờ đẩy cửa đi vào, thì nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang đứng trước tác phẩm có tên “Tịnh phu nhân” đó, ánh mắt yên tĩnh chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên đó.
Hóa ra anh cũng thích bức họa này, hơn nữa còn ngắm say mê như vậy, đàn ông quả nhiên ai cũng háo sắc!
Không đợi cô khinh bỉ trong lòng xong, Nam Cung Thiên Ân đã xoay người lại đối diện với cô, sắc mặt cực kỳ khó coi. Chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt anh thôi, Bạch Tinh Nhiên đã căng thẳng rồi.
Sao anh lại tức giận rồi? Là vì bức tranh này sao? Anh biết tranh là do Lâm An Nam tặng cô? Hay là…?
“Cô muốn làm gì?”, Nam Cung Thiên Ân bước mấy bước lại gần, lấy tay bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
“Cái gì…?”, Bạch Tinh Nhiên giả ngốc.
“Cái này ở đâu ra?”, cánh tay dài của Nam Cung Thiên Ân vung lên, chỉ vào tác phẩm ở trên tường: “Ai cho phép cô treo nó lên tường? Lập tức gỡ xuống cho tôi”.
“Tôi… tôi chỉ là thích…”, Bạch Tinh Nhiên bị sự giận dữ trên mặt anh dọa, vụ tai tiếng giữa cô và Lâm An Nam hai ngày trước còn chưa khiến anh giận dữ thế, giờ lại vì một bức họa mà tức giận thế sao?
Làm sao đây? Cô phải giải thích với anh thế nào để anh tin cô đây?
Cô đang định mở miệng giải thích rằng mình chỉ là đơn thuần thích bức tranh này, không phải vì Lâm An Nam, Nam Cung Thiên Ân lại quay người về trước bức tranh, tháo nó ném xuống cạnh chân cô: “Tôi hỏi cô bức tranh này ở đâu ra? Chuyện này cô rốt cuộc biết được bao nhiêu? Ngoài cô ra còn ai biết nữa?”.
Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn mơ hồ, lần này không phải là giả ngốc, mà là mơ hồ, thật sự không hiểu ý của anh.